Mục lục
Nháp - Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CÓ thể nói, sở dĩ bây giờ công ty rơi vào thế bị động như vậy dều do một tay của Tô Trường Ngọc gây ra.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tô Trường Lâm, Dương Phàm mở miệng nói: “Chú, cháu có một người bạn có quen biết với người quản lý của Hồng Hạo, ngày mai cháu sẽ đi hỏi thử, lấy được một vài dự án chắc cũng không có vấn đề gì.”
Tô Trường Lâm nghe như vậy thì mặt mày trở nên vui vẻ: “Nói thế thì ngày mai để Mộng Dao mang ít quà qua cho cháu. Nếu cháu có thể lấy được vài dự án thì nhà họ Tô coi như được cứu rồi”
Dương Phàm khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cũng không biết bạn của hắn lấy ở đâu ra, hắn chính là ông chủ của Hồng Hạo nên muốn lấy mấy cái dự án thì cũng đâu phải chuyện gì to tát.
Chỉ là hắn quen lười nhác rồi nên không muốn để người khác biết thân phận thật sự của mình mà thôi.
Bằng không thì hôm nay có người này đến tìm hắn, ngày mai lại có người khác đến tìm hắn thì làm sao hắn có thể sống ung dung tự do tự tại được?
Tô Phỉ nghe vậy thì khinh thường nói: “Này, anh còn có bạn bè à, còn quen biết với quản lý của Hồng Hạo nữa, vậy sao anh không nói anh là ông chủ của Hồng Hạo luôn đi?”
Dương Phàm liếc nhìn cô ta một cái rồi nói: “Có liên quan gì đến cô à?”
Nếu không phải sợ Tô Trường Lâm mất mặt thì Dương Phạm đã sớm tát cho cô ta một cái rồi.
Khổng Học Vũ mở miệng nói: “Anh có biết rằng để lấy được các dự án của Hồng Hạo là chuyện khó khăn như thế nào không? Dựa vào anh thôi à? Haha”
Dương Phàm cười khinh thường, hắn cũng không thèm quan tâm đến loại người tự cho mình là đúng này.
Sau đó, mọi người cũng ngừng thảo luận về vấn đề này.
Không lâu sau đó thì bữa tiệc cũng kết thúc, lúc ở ngoài cổng, Tô Phỉ nói: “Dương Phàm, anh đã xác nhận mối quan hệ với chị
Mộng Dao rồi, vậy mà anh lại nghèo đến mức một món quà cũng không tặng nổi cho chị ấy nữa sao?”
Nghe vậy, Tô Trường Lâm vội vàng bước đến nói: “Đều là con cái trong nhà cả, cái gì mà quà cáp với không quà cáp chứ, đợi sau này có tiền thì bù đắp sau cũng được mà”
Tô Phỉ mỉa mai nói: “Khi tôi và Khổng Học Vũ xác định mối quan hệ thì anh ấy đã tặng cho tôi một chiếc nhẫn kim cương trị giá một trăm ngàn tệ đấy, ôi bỏ đỉ, cứ đỉ so sánh chỉ khiến người ta tức chết thôi”
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn bị lu mờ trước Tô Mộng Dao, cho dù là về ngoại hình, việc học tập hay là cách hành xử.
Điều này khiến Tô Phỉ ghi hận trong lòng, bất cứ khi nào có cơ hội thì cô ta đêu không bỏ qua.
Tô Lâm bước đến, bĩu môi nói: “Có quà hay không là chuyện của cô, có gì đáng để khoe đâu.”
Dương Ngọc Lan đứng một bên định mở miệng nói gì đó nhưng bị Tô Trường Lâm trừng mắt, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Dương Phàm cười nhạt nói: “Đương nhiên
là có quà rồi, sao tôi có thể để Mộng Dao chịu thiệt thòi được?”
Vừa nói hắn vừa đưa chìa khóa xe đang cầm trong tay đến trước mặt Tô Mộng Dao: “Anh không có thời gian đề chuẩn bị một món quà chu đáo, nên xem như chiếc xe này là quà tôi tặng em vậy”
Những bạn nhỏ khác có thì cô cũng nên có.
Tô Mộng Dao ngạc nhiên, cô ấy không biết phải làm gì bây giờ?
Mối quan hệ của cô ấy và Dương Phàm còn chưa đến mức đó, cho nên có hơi ngượng ngùng.
Tô Phỉ ở một bên nghe thấy vậy thì tức đến mức mặt mũi tái mét, chiếc xe mà Dương Phàm tặng Tô Mộng Dao có giá hàng triệu đô, thế mà hắn nói tặng là tặng, còn nói là cứ xem như một món quà đi.
Đây là hắn đang cố ra vẻ, thật đúng là quá sức tưởng tượng.
Tô Lâm nhận lấy chìa khóa xe, vui vẻ cười nói: “Chị của em đang ngại, em nhận thay chị ấy vậy, hôm nay em không uống rượu nên để em làm tài xế cho.”
Vừa nói cô ấy vừa vui vẻ chạy về hướng chiếc xe Ferrari, hai bím tóc đuôi ngựa sau đầu lắc lư rất nhịp nhàng.
Cả nhà Tô Trường Ngọc thấy vậy thì hơi ngây ngốc, sau đó đều rời đi.
Tô Trường Lâm và Dương Ngọc Lan thì đi cùng với bà cụ nhà.
Để dành nhiều không gian riêng hơn cho mấy người trẻ.
Khuôn mặt của Tô Mộng Dao ửng đỏ, cô ấy hỏi Dương Phàm: “Chiếc xe này là từ khu biệt thự Số 1 đến sao? Có thật là của anh không? Anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”
Dương Phàm cười nói: “Lần trước tôi đến ngân hàng để gửi tiền, nhân viên ở đó hình như chưa được nghỉ ngơi tử tế nên đã vô ý nhập số chứng minh thư của tôi vào số dư, cho nên tôi có tiền.”
Tô Mộng Dao:
Có quỷ mới tin anh? Dương Phàm là một người không tệ, chỉ là những lời mà hắn nói ra thì chẳng hiểu ra làm sao cả.
Tô Mộng Dao chậm rãi nói tiếp: “Mặc dù mọi chuyện là do ba em sắp xếp nhưng em sẽ không dễ dàng thừa nhận như thế đâu, em
muốn thấy được thành ý của anh/
Dương Phàm mỉm cười nói: “Có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm, để sau này rồi nói đi. Tình yêu sẽ lớn dần theo nám tháng thôi!”
Nhìn thấy dáng vẻ không biết xấu hổ của Dương Phàm mà trong lòng của Tô Mộng Dao nổi sóng lớn.
“Anh không thể nghiêm túc hơn được à? Lưu manh.”
Dương Phàm cười đáp lại: “Anh là một chính nhân quân tử, được chưa?”
“Đã từng có một cô gái có nhận thức không rõ ràng đến trước mặt anh, nhưng anh lại không trân trọng cô ấy nên giờ anh cảm thấy thật hối hận khỉ đánh mất cô ây…”
“Được rồi, được rồi, còn chưa xong nữa sao?”
Tất nhiên Tô Mộng Dao biết hắn là đang nói đến lần nào, cô ấy không đợi cho Dương Phàm nói xong thì đã ngắt lời hắn, khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng liếc sang chỗ khác.
“Brum”
Có tiếng động cơ vang lên, Tô Lâm lái chiếc Ferrari màu đỏ tươi đến trước mặt hai người họ.
“Anh rể, anh về bằng cách nào?”
Tô Lâm mở mui xe lên, tươi cười hỏi Dương Phàm.
Tô Mộng Dao trợn tròn mắt nhìn Tô Lâm: “Em gọi lỉnh tinh cái gì thế?”
Dương Phàm cười nhạt, nói: “Hai người cứ về trước đỉ, anh đi taxi về được rồi”
Tô Mộng Dao xoay người lại nhìn Dương Phàm rồi nói: “Cảm ơn anh”
Sau khi nhìn thấy chiếc xe thì Tô Mộng Dao cảm thấy càng thích hơn, dù sao thì cô gái đẹp nào cũng không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của những chiếc siêu xe thể thao như thế này.
Dương Phàm cười nói với cô ấy: “Không có gì, em thích là được rồi”
Tô Mộng Dao đưa chìa khóa của chiếc xe Mercedes – Benz của mình cho Dương Phàm: “Hay là anh lái xe của em về đi.”
Dương Phàm cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy chìa khóa xe.
Khỉ Tô Mộng Dao vừa ngồi vào xe thì hình như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy nói với Dương Phàm: “Anh uống rượu rồi có đúng không? Vậy hôm nay đừng lái xe nữa.”
Dương Phàm đi đến bên cạnh cô ấy rồi nở một nụ cười bỉ ổỉ, nói nhỏ: “Có một vài chiếc xe phải uống rượu thì mới lái được.”
Tô Mộng Dao nghiến răng nghiến lợi: ‘Vô liêm sỉ”
Cô ấy nói với Tô Lâm: “Đi thôi.”
Tô Lâm vẫy tay với Dương Phàm: “Tạm biệt anh rể.”
Dương Phàm mỉm cười xua tay hắn ngâm nga một giai điệu rồi ngồi vào chiếc Mercedes của Tô Mộng Dao.
“Cơn gió thổi qua anh và em, thế có tính là ôm nhau không… ừm, anh lái chiếc xe mà em đã lái, thế có tính là lái xe khi say rượu không? Thôi bỏ đỉ, nên bắt taxi về thì hơn.”
Dương Phàm đi thẳng đến bên vệ đường, định bắt một chiếc taxỉ để về biệt thự.
Ngay lúc này có một chiếc Bentley chạy ngang qua hắn rồi dừng lại ở cách đó không xa.
Thiệu Danh Thần từ trên xe bước xuống, từ xa nói vọng lại: “Dương tiên sinh, anh muốn đi đâu thế?”
Dương Phàm nhìn sang thấy là Thiệu Danh Thần nên lên tiếng: “Tôi đi đi về nhà thôi, có chuyện gì sao?”
Thiệu Danh Thần nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi cười nói: “Bây giờ mà về nhà thì có hơi sớm, tôi có một câu lạc bộ ở phía trước, muốn mời Dương tiên sinh đến chỉ bảo công việc một chút.”
“Dương tiên sinh là người tu đạo, sẽ không kiêng kỵ những chuyện này chứ?”
Tất nhiên là Dương Phàm biết ý nên cười nói: “Tôi đã thề không đội trời chung với cờ bạc và ma túy, ba ngàn con sông chỉ múc một gáo nước.*”
*Ý chỉ có thể gặp gỡ rất nhiều người nhưng chỉ thích một người.
Thái độ của Thiệu Danh Thần vẫn còn nhiệt tình cho nên Dương Phàm cũng không từ chối lời mời của hắn ta.
Thiệu Danh Thần nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, hắn ta đưa tay làm động tác mới Dương Phàm lên xe rồi nói với tài xế: “Đến câu lạc bộ giải trí Thịnh Thế Hoàng Cung.”
Chẳng mấy chốc, tài xế đã đưa hai người họ đến Câu lạc bộ giải trí Thịnh Thế Hoàng Cung.
Đây là một câu lạc bộ giải trí rất cao cấp có phòng xông hơi, KTV, phòng massage chân…
Vừa bước xuống xe, Thiệu Danh Thần đã nói ngay với Dương Phàm: “Tôi sẽ sắp xếp phòng riêng cho anh.”
Tất nhiên Dương Phàm hiểu được ý của anh ta là gì, hắn xua tay fôỉ nói: “Tôi không có hứng thú với mấy thứ đó, chỉ cần massage thôi là được rồi”
Thiệu Danh Thần cũng không kiên trì hơn nữa, trực tiếp sắp xếp phòng riêng sang trọng nhất trên lầu bốn rồi đưa Dươnq Phàm vào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK