Chương 86:
Lần trước ở trung tâm thương mại là đúng lúc Ôn Đình Vực gặp Cố Xảo Xảo, cho nên cô không ngại để Ôn Đình Vực cho Cố Xảo Xảo xấu mặt.
Nhưng loại chuyện này mà phải báo thù thì Cố Niệm Niệm cảm thấy không cần thiết.
Ôn Đình Vực không nói gì, anh tôn trọng Cố Niệm Niệm.
Hơn nữa anh cũng cảm thấy Có Niệm Niệm không phải bạch liên hoa nhu nhược, nếu tranh cãi thì Cố Niệm Niệm chưa hẳn sẽ thua.
Xe quay về chung cư Thang Thần, Ôn Đình Vực liền đi bận chuyện của anh.
Có Niệm Niệm thấy Ôn Đình Vực nhìn laptop, tay không ngừng di chuột, nhìn số liệu trên máy tính cùng các loại báo cáo.
Những số liệu rườm rà cùng với tiếng Anh kia cô căn bản xem không hiểu.
Tuy tiếng Anh cô học cũng coi như giống nhau, nhưng tiếng Anh trên máy tính của Ôn Đình Vực rõ ràng là từ chuyên môn, người bình thường thật sự xem không hiểu.
“Ôn Đình Vực, anh có những bằng cấp gì thế, tiếng anh phức tạp như thế anh cũng có thể hiểu?” Có Niệm Niệm tò mò hỏi.
“Tiến sĩ.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói, đầu cũng chưa nâng một chút.
Tiến sĩ, Có Niệm Niệm nghĩ, quả nhiên là học bá.
Có một loại người được trời cao ưu ái, lớn lên đẹp mắt, gia cảnh tốt, có tình còn học hành giỏi giang!
Người so với người thật sự là tức chết người.
Cố Niệm Niệm đi vào phòng để quần áo, trái phải nhìn nhìn.
Nơi này đối với cô mà nói giống như Alice lạc vào tiên cảnh, nơi chốn đều là mộng ảo.
Có Niệm Niệm cằm lấy một đôi giày cao gót, mặt trên là ánh sáng óng ánh lóa mắt.
Đáng tiếc đều là của Ôn Đình Vực cho, không phải của chính mình, vì vậy đến Tô Nhan cũng cảm thấy mình đang mơ mộng hão huyền.
Cố Niệm Niệm nghĩ, đợi sau này cô tìm được một công việc tốt, cũng sẽ mua một căn nhà có phòng để quần áo lớn, mua một đống thứ xa xỉ, mỗi ngày đều mặc quần áo thương hiệu lớn, cảnh tượng kia phong cách cỡ nào chứ!
Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không quá có khả năng. Cho dù tìm được một công việc tốt, nhiều lắm cũng chỉ là thành phần tri thức nhỏ mà thôi.
Một thành phần tri thức nhỏ thì có thể có bao nhiêu tiền chứt Cố Niệm Niệm cảm thấy có chút ưu thương nhàn nhạt, Cô thật cẩn thận đóng cửa phòng để quần áo lại, vừa đi ra liền nhìn thấy Ôn Đình Vực.
“Không phải anh vừa rồi đang làm việc sao?” Cố Niệm Niệm giật mình.
“Cô cũng nói là bừa rồi.” Tuấn mi của Ôn Đình Vực nhướng lên.
“Nhìn cô vừa rồi ở bên trong rất là say mê.” Ôn Đình Vực nói trắng ra: “Thích thứ tôi đưa cho cô?”
Cố Niệm Niệm giống như bị nhìn thấu bí mật, rất ngại ngùng: “Đúng vậy, thích chứ, không có nữ nhân nào không thích quần áo, túi xách, giày dép xinh đẹp.”
“Vậy vì sao không mặc, lúc trước cô nói với tôi vì cho rằng mang thai nên không có tâm tư mặc, hiện giờ thì sao?”
Cố Niệm Niệm cắn cắn ngón tay: “Tôi luôn cảm tháy mặc vào có một loại cảm giác cáo mượn oai hùm.”
Ôn Đình Vực: *…”
Anh vẫn là lần đầu nghe thấy cách nói này.
“Đây là tôi đưa cho cô, chính là của cô, sao lại là cáo mượn oai hùm?”
“Dù sao chính là có loại cảm giác này.” Cố Niệm Niệm cũng không biết hình dung thế nào: “Tuy là anh đưa, nhưng tôi vẫn cảm thấy không phải của mình nên không yên tâm.”
Cô nghĩ một chút rồi còn nói thêm: “Đại khái có lẽ là thấy phòng để quần áo này chỉ là một giấc một của tôi, mộng tưởng chính là để mơ, mà không phải để thực hiện.”
“Niệm Niệm, cô có lẽ có chút tự ti.” Đôi mắt đen của Ôn Đình Vực lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Bắt đầu từ ngày đó, xưng hô của anh đối với cô biến thành Niệm Niệm mà không phải Có Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm hoảng sợ: “Không có, tôi cảm thấy mình rất tự tin mà.”
Thật đúng là không ai cảm thấy Có Niệm Niệm lại tự ti, đến chính cô còn không cảm thấy.