Chương 161:
Anh biết Ôn Đình Vực là người rất ít khen người khác, có thể có được sự khẳng định của anh, Hà Tham Dật ngược lại muốn nhìn một chút Cố Niệm Niệm rốt cuộc viết ra cái gì.
Cố Niệm Niệm nhanh chóng đưa bài post mình viết cho Hà Tham Dật xem giống như hiền vật quý.
Sau đó sắc mặt Hà Tham Dật phức tạp lên.
Anh có thể nhìn ra Cố Niệm Niệm tiêu rất nhiều tâm tư cho bài post này, nhưng dù sao cô cũng không phải nhân viên chuyên nghiệp, bút pháp cùng kỹ xảo đều có vẻ vô cùng âu trĩ, dựa vào một bài post như vậy muốn tạo nên cái gì mà oanh động là trăm triệu không có khả năng.
Anh tin tưởng, Ôn Đình Vực tự nhiên cũng nhìn ra được.
Nhưng Ôn Đình Vực lại không muốn vạch tràn, xem ra Ôn Đình Vực thật đúng là sủng nịch cô vợ nhỏ này.
Hà Tham Dật không khỏi nhìn kỹ Cố Niệm Niệm một lần.
Cố Niệm Niệm là loại hình thiên về đáng yêu, làn da rất trắng, mắt rất to, miệng nho nhỏ.
Những cô gái thế này có rất nhiều, xem như là một mỹ nữ: thường thấy trên đường.
Chẳng qua rất nhanh Hà Tham Dật nhìn ra một chút bất đồng.
Điểm bất đồng này làm cho Hà Tham Dật âm thầm kinh hãi.
Chẳng lẽ Ôn Đình Vực là bởi vì điều này mới sủng nịch nữ nhân Cố Niệm Niệm này như thế?
Mà bên này Cố Niệm Niệm bắt đầu không ngừng kiểm tra bài đăng của mình, sau đó trê mặt có chút nghi hoặc.
“Như thế nào lâu như vậy rồi mà một cái trả lời cũng không có?”&p Một bài post muốn oanh động cả nước mà lâu như thế vẫn chưa có ai trả lời hình như có chút kỳ quái.
“Cô đăng thời gian quá ngắn.” Ôn Đình Vực bất động thanh sắc nói: “Tất nhiên sẽ chưa có trả lời.”&p Cố Niệm Niệm nghĩ nghĩ cũng đúng.
Cô nói với Ôn Đình Vực: “Tôi lên lầu trước, tôi muốn chuyền tiếp trên các diễn đàn lớn, các anh cứ chậm rãi nói chuyện.”&p “Đình Vực, cậu cưới nữ nhân này có phải là bởi vì?” Thấy Cố Niệm Niệm đi lên lầu, Hà Tham Dật mở miệng.
“Không phải như cậu nghĩ.” Mắt đen của Ôn Đình Vực dừng trên mặt Hà Tham Dật.
Cặp mắt đen kia hàm chứa một lực áp bách thật lớn.
Hà Tham Dật hiểu rõ, Ôn Đình Vực không muốn nhiều lời về chuyện này, anh đúng lúc ngậm miệng.
“Cậu đối với vụ án này có nắm chắc phần lớn hay không?”&pÔn Đình Vực dời đi đề tài.
“Cái này hẳn là không thành vấn đề, hẳn là có thể đổi thành phán cái mười năm.” Hà Tham Dật nói.
“Không, tôi muốn không phải cái này.” Ôn Đình Vực mở: miệng.
Hà Tham Dật ngây người.
*Ý cậu là?”&p “Vô tội được phóng thích tại tòa.”&p Trong mắt Hà Tham Dật xẹt qua kinh ngạc nồng đậm.
*Đình Vực, nữ nhân tên Tô Hựu Thiến này giết người là sự thật, cậu muốn giúp cô ta như vậy, cô ta là người nào của cậu?”&p Để một nữ nhân đã giết người được vô tội phóng thích, Hà Tham Dật biết phải trả giá bao nhiêu đại giới, anh ta thật sự không nghĩ tới Ôn Đình Vực lại nguyện ý như vậy.
Ban đầu anh chỉ cho rằng mục đích Ôn Đình Vực tới tìm anh chỉ là đem nữ nhân vốn dĩ phải bị phán quyết tử hình hoặc chung thân kia đổi thành tù có kỳ hạn mà thôi, không nghĩ tới anh muốn lại là vô tội phóng thích tại tòa.
“Trên phương diện quan hệ tôi sẽ châm chước tốt, cái khác thì giao cho cậu.” Ôn Đình Vực nói đến vân đạm phong khinh.
Chỉ là Hà Tham Dật biết, sử dụng quan hệ là khó nhất, cho dù quyền thế giống như Ôn đình Vực, làm vậy cũng phải nợ ân tình của không ít người.
“Đình Vực, nữ nhân kia rốt cuộc là người nào của cậu?”&pHà Tham Dật nhịn không được hỏi lại lần nữa.
Anh ta vừa hỏi thì bị Ôn Đình Vực bỏ qua.
*Người xa lạ.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
“Người xa lạ?” Kinh ngạc trong mắt Hà Tham Dật càng đậm.
Anh thật sự không thể tưởng tượng được chỉ vì một người xa lạ mà sẽ khiến Ôn Đình Vực ra tay giúp đỡ như thế.
Ôn Đình Vực không trả lời Hà Tham Dật, anh gọi một cuộc điện thoại.