Chương 150:
“Hơn nữa ngày mai cháu cũng dậy rất sớm, nói không chừng dì chưa dậy cháu đã đi rồi, dì không cần chuẩn bị bữa sáng cho cháu.” Cố Niệm Niệm không quá am hiểu nói dối, thanh âm có chút giả.
Chẳng qua dì Lý không nghĩ nhiều.
“Vậy được, dì chuẩn bị chút sandwich với sữa bò ở trong tủ lạnh, sáng mai cháu trực tiếp lấy ra ăn.” Dì Lý nói.
Cúp điện thoại xong Cố Niệm Niệm trong lòng phiền loạn, cô không biết lúc nửa đêm Ôn Đình Vực có thể đến phòng mình hay không, vạn nhất bị Ôn Đình Vực phát hiện mình không ở thì phải làm sao.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn cảm tháy sẽ không, dù sao cô ở chung cư lâu như vậy, ngày hôm qua là lần đầu tiên Ôn Đình Vực nửa đêm đến phòng cô, hôm nay hẳn là sẽ không.
Hơn nữa hiện tại nghĩ những thứ lung tung đó cũng vô dụng, hiện giờ Cố Niệm Niệm hẳn là nên nghĩ ứng đối thẩm vấn ngày mai như thế nào.
Cô phải nhanh một chút rửa sạch oan khuất cho mình, phải nhanh chóng đi ra khỏi nơi này.
Cố Niệm Niệm nhớ tới hai điểm, thứ nhất chính là để cảnh sát đi điều tra máy theo dõi công viên ngày hôm đó, tìm được video Chu Mỹ Ngọc cùng Cố Xảo Xảo đánh mình, chứng minh cô chỉ là trong lúc bị đánh mà phòng vệ chính đáng.
Thứ hai chính là để cảnh sát đến bệnh viện xem xét bệnh tình chân thật của Chu Mỹ Ngọc, chứng minh Chu Mỹ Ngọc cùng lắm chỉ là bị thương da thịt chứ tuyệt đối không phải là trọng thương như trong miệng Cố Xảo Xảo.
Nghĩ như thế trong lòng Cố Niệm Niệm liền an ổn không ít.
Cô tính toán mình phải ngủ thật ngon một giác, giữ vững tinh thần đối mặt tình huống ngày mai.
Căn phòng nhỏ âm u ẩm ướt đối với người khác mà nói có lẽ không tiếp thu được, nhưng đối với Cố Niệm Niệm đã tập mãi thành thói quen, những ngày khổ thế nào cô cũng đã trải qua, còn để ý cái này sao.
Lúc cô chuẩn bị đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe được một thanh âm nức nở, thanh âm kia lúc đầu là kìm nén, sau đó lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, vang vọng toàn bộ căn phòng nhỏ.
Cố Niệm Niệm thở dài, biết hôm nay khẳng định ngủ không được.
Cô đi đến ngồi ở phía sau cô gái giường bên kia, vỗ vỗ bả vai cô: “Đừng khóc, trừ chết thì không có việc gì lớn, không phải chỉ là bị nhốt ở đây sao, có gì phải khóc.”&p Bả vai cô gái không ngừng run rảy, sau đó cô quay đầu lại.
Thấy khuôn mặt cô gái trước mặt, cả người Cố Niệm Niệm chấn động, trong mắt xuất hiện khiếp sợ chưa từng có.
Cô sống 20 năm, trước giờ chưa từng thấy qua khuôn mặt nào như thế.
Trên mặt cô gái che kín nhưng vét thương, trên má phải bị khắc hai chữ lớn “tiện nhân”.
Hai chữ “tiện nhân” kia rõ ràng là bị người dùng dao khắc lên, miệng vết thương rất sâu, hơn nữa đã được một thời gian nhất định.
Cô gái tháy Cố Niệm Niệm kinh sợ thì không khỏi bưng kín mặt: “Dọa đến cô rồi.”&p Thanh âm của cô ấy ngọt ngào ngoài dự đoán.
Cố Niệm Niệm ổn định tâm thần.
Không có gì đáng sợ, trên mông mình còn nơi nơi đều là sẹo.
“Không sao, mông tôi cũng rất khó xem, chúng ta cũng như nhau, không có việc gì.” Cố Niệm Niệm cười nói.
Vốn cô muốn an ủi cô gái này, nhưng nói xong lại cảm thấy mình đây là đang nói cái gì chứ.
Nào có ai đem mông so sánh với mặt.
Lúc này cô gái mới chậm rãi buông tay.
Cố Niệm Niệm nhìn mặt cô, nỗ lực để mình khống chế cảm xúc.
Cô rất rõ ràng, cô gái này bởi vì khuôn mặt của chính mình mà rất tự ti, cô càng biểu hiện kinh sợ thì cô ấy sẽ càng thương tâm.
Hơn nữa cô phát hiện, nếu mặt cô gái không có những vét sẹo kia, sẽ là một người có dung mạo thượng thừa.
“Tôi đâm người ta bị bắt vào đây, cô thì sao?” Cố Niệm Niệm thả lỏng tâm tình thuận miệng trò chuyện với cô gái kia.
Rạng sáng hai giờ, Ôn Đình Vực về tới chung cư Ôn gia.
Hôm nay anh thật sự quá bận, đến bây giờ mới có thời gian trở về.
Ngoại trừ bận chuyện công việc, Ôn Đình Vực còn rút ra thời gian phái người đi điều tra một việc.
Những vết thương trên mông Cố Niệm Niệm.
Anh chìm nổi nhiều năm ở thương giới, có trực giác phi thường nhạy bén.