Chương 153:
Hai cảnh sát cũng không dám nhiều lười cái gì, lập tức đi gọi cục trưởng.
Sự tình kế tiếp cũng thực nhanh chóng, Tô Bạch chạy tới nộp vài thứ cho cục cảnh sát.
Thứ nhất chính là video, chính là đoạn video ngày mà Chu Mỹ Ngọc cùng Có Xảo Xảo hành hung Cố Niệm Niệm.
Thứ hai chính là giấy chứng nhận của bệnh viện, vết thương của Chu Mỹ Ngọc chỉ là vết thương nhẹ, không có nghiêm trọng như khi trình báo với cảnh sát.
Thứ ba chính là lời làm chứng của người qua đường, bọn họ làm chứng là Cố Niệm Niệm bị hành hung sau đó mới phòng vệ chính đáng.
Cô Niệm Niệm được cục trưởng hạ lệnh trực tiếp phóng thích, hơn nữa vẫn luôn ở trước mặt Ôn Đình Vực xin lỗi.
Trong lòng Cố Niệm Niệm là một trận kinh hãi, đường đường là cục trưởng lại tự mình cùng Ôn Đình Vực xin lỗi, có thể thấy Ôn Đình Vực có quyền thé thông thiên thế nào!
Cục trưởng còn đem cảnh sát bắt Cố Niệm Niệm hung hăng giáo huấn một trận.
“Vị Cố tiểu thư này chính là phòng vệ chính đáng, các người sao có thể đi bắt cô ấy, làm cảnh sát nhiều năm như thế mà còn không biết sao! Bằng chứng còn không có đã trực tiếp bắt người sao!”&p Nhìn thấy cục trưởng một bên giáo huấn cảnh sát kia, Ôn Đình Vực nhàn nhạt thì thầm với Cố Niệm Niềm: “Đi thôi.”&p Cố Niệm Niệm theo Ôn Đình Vực đi đến cửa cục cảnh sát, đột nhiên lại dừng bước.
“Có chuyện gì thế?” Đôi mắt đen sâu thẳm của Ôn Đình Vực dừng trên mặt Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm biết yêu cầu này rất quá phận, nhưng cô muốn muốn nói.
“Ôn Đình Vực, cô gái vừa rồi ở cùng tôi, có thể đem chị ấy thả ra sao, chị ấy vô tội.” Cố Niệm Niệm khẩn cầu nhìn Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực có bản lĩnh lớn như thế, cô biết nhất định có thể giúp cô gái kia.
Ôn Đình Vực không nói gì.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng ám áp chiếu lên người Ôn Đình Vực, toàn thân anh tựa hồ đều được bao phủ trong một vòng sáng, tuần mỹ nói không nên lời.
“Giết người thì phải đền mạng, cô biết không?” Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm.
Lông mi Cố Niệm Niệm kịch liệt run rầy: “Tôi biết chứ, chỉ là Ôn Đình Vực anh biết không, trên thế giới này không phải cái gì cũng có thể dùng những khuôn sáo đó để định luận, chị ấy bị chính chồng mình gia bao trong thời gian dài, hơn nữa còn ném chết con trai đang sống sờ sờ, như vậy bảo chị ấy sao có thể chịu đựng!”&p Cô biết mình không nên cầu Ôn Đình Vực, nhưng cô không có cách nào, cô muốn cứu cô gái kia, bằng chính năng lực của cô là hoàn toàn không thể.
Sau một mảnh trầm mặc, Ôn Đình Vực lại lần nữa mở miệng: “Tôi sẽ giúp cô.”&p Cục đá treo trong lòng Cố Niệm Niệm rơi thật mạnh xuống.
Cô biết nếu Ôn Đình Vực đã mở miệng, khẳng định sẽ có biện pháp.
Cố Niệm Niệm cảm kích nhìn Ôn Đình Vực: “Ôn Đình Vực, cảm ơn anh.”&p Sự cảm kích của cô với Ôn Đình Vực thật sự không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt, nam nhân này đã giúp cô quá nhiều, đặc biệt là lần này vậy mà đáp ứng giúp cô cứu một người xa lạ.
“Nếu muốn cảm on thì liền lấy thân báo đáp.” Ôn Đình Vục liếc mắt nhìn Cố Niệm Niệm thật sâu.
Cố Niệm Niệm nghĩ bằng bát cứ giá nào.
“Ly thân báo đáp thì lấy thân báo đáp!” Cố Niệm Niệm cắn răng nói.
Cô biết cô gái kia xác thực giết người, cho dù là Ôn Đình Vực, muốn cứu cô gái kia ra cũng phải trả giá không nhỏ.
Chỉ bởi vì một câu nói của mình, người nam nhân này vậy mà đáp ứng, cô lấy thân báo đáp thì đã sao!
Cho dù sau này Ôn Đình Vực và cô sẽ không ở bên nhau, nhưng không có nghĩa toàn bộ những gì anh làm cho cô đều biến mắt.
Cho nên lấy thân báo đáp người nam nhân này, Cố Niệm Niệm nguyện ý!
Tích thủy chỉ ân thì phải dũng tuyền tương báo, đây là đạo lý từ nhỏ Cố Niệm Niệm đã biết.
Cố Niệm Niệm nhìn Ôn Đình Vực, trong mắt có ánh sáng chớp động: *Ôn Đình Vực, lần này anh giúp tôi, vô luận anh đưa ra yêu cầu gì, tôi đều sẽ đáp ứng.”&p Nếu nói trước đây Ôn Đình Vực giúp cô còn có thể cho là vì hiệp nghị vợ chồng.
Nhưng lần này Ôn Đình Vực giúp lại là một cô gái xa lạ không quen biết, Cố Niệm Niệm biết đại ân này cô không thể dùng hiệp nghị vợ chồng đến an ủi chính mình, cô cần phải báo đáp Ôn Đình Vực.
Nhìn ánh mắt Cố Niệm Niệm, mắt Ôn Đình Vực tối lại.
Cô gái xuất thân từ gia đình như Cố Niệm Niệm, Ôn Đình Vực rất rõ ràng, người khác cho dù chỉ cho cô một chút ân huệ nhỏ, cô đều sẽ nhớ trong lòng cho đến chết.
Bởi vì cô gái như cô trước giờ lớn lên khuyết thiếu tình thương, cho nên được một người đối xử tốt một chút đều sẽ được phóng đại vô hạn.