Chương 142:
Anh ở trong đao quang kiếm ảnh của thương giới chìm nồi nhiều năm như thế, dĩ nhiên không phải người bình thường, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu một người.
Giống như Cố Niệm Niệm, anh có thể nhìn thấu bên dưới bề ngoài lạc quan vui vẻ của cô cất giấu một nội tâm tự ti mẫn cảm.
Đó là hoàn cảnh gia đình tạo thành.
Anh biết, anh cho Cố Niệm Niệm xem những phim tài liệu đó chung quy là làm Cố Niệm Niệm xúc động.
Nhưng lúc ấy Cố Niệm Niệm nhịn xuống, cô không muốn để mặt khó coi của mình bại lộ trước mặt bát cứ ai.
Mà ở trong đêm khuya yên tĩnh, cuối cùng Cố Niệm Niệm cũng dỡ xuống toàn bộ phòng bị.
Ôn Đình Vực biết rõ mình không nên đi vào.
Hiện tại tuy Cố Niệm Niệm rất đau đớn, nhưng khi miệng vết thương chậm rãi khép lại chung quy sẽ tốt. Nếu anh đi vào có lẽ cũng không phải cách xử lý thích hợp.
Nhưng theo tiếng khóc của Cố Niệm Niệm càng lúc càng lớn, càng lúc càng thống khổ, Ôn Đình Vực bình tĩnh rốt cuộc cũng binh lính tan rã.
Anh không đành lòng để Cố Niệm Niệm khóc như vậy.
Ôn Đình Vực hơi chằn chờ một chút, vẫn là mở cửa phòng ngủ đi vào.
Cố Niệm Niệm trốn trong ổ chăn khóc, căn bản không ý thức được Ôn Đình Vực đã đến.
Lúc còn rất nhỏ, Cố Niệm Niệm thường xuyên khóc như vậy, lúc đêm khuya không có ai cô thường trốn trong ổ chăn khóc, khóc đến mệt mỏi cô liền đi ngủ.
Chờ lúc tỉnh lại, trên chăn đã ướt một mảng lớn.
Càng lớn Cố Niệm Niệm càng khóc ít đi.
Cô biết khóc là vô dụng, cô biết nếu mình không kiên cường thì sẽ chết càng thảm hơn.
Cho nên lúc muốn khóc cô sẽ chịu đựng.
Nhưng cho dù là vậy cũng chung quy không ngăn cản được lúc cảm xúc tan vỡ, khi đó cô sẽ không kiêng nề gì mà khóc một trận, giống như bây giờ.
Lúc nước mắt Cố Niệm Niệm như hạt châu rơi xuống, cô bỗng nhiên bị một đôi tay gắt gao ôm láy.
Cả người Cố Niệm Niệm sửng sốt.
Hơi thở cực nóng của nam nhân nháy mắt vây quanh Cố Niệm Niệm, hơi thở đó từ eo chạy khắp toàn thân rồi truyền tới tim cô.
Tuyệt vọng lạnh lẽo trong lòng cô trong nháy mắt bị ám áp này làm tiêu tan.
“Muốn khóc thì cứ thống khoái mà khóc, tôi ở đây bồi cô.”&pThanh âm trầm thấp của nam nhân truyền đến.
Thanh âm không phải rất lớn, lại mang theo một lực lượng có thể làm yên ổn lòng người.
Lông mi Cố Niệm Niệm kịch liệt run rẫy như cánh bướm Sau mưa.
Đây là lần đầu tiên lúc đêm khuya cô trốn trong ổ chăn, có một người ôm lấy cô, hơn nữa còn nói với cô, muốn khóc liền thống khoái mà khóc, ở đây có anh ở đây bồi mình.
Cố Niệm Niệm chưa bao giờ biết, tại lúc cô thương tân khổ sở, sẽ có người nguyện ý bồi mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời.
Nơi nào đó trong lòng Cố Niệm Niệm bỗng nhiên mở ra một kẽ hở, hơi thở của một người nam nhân nháy mắt tràn vào.
Cô “Oa” một tiếng lại khóc to lên.
Cô không biết vì sao mình lại khóc.
Ban đầu khóc là vì khổ sở, nghĩ về gia đình sinh ra mình.
Nhưng giờ phút này, đến chính cô cũng không viết là vì cái gì.
Có lẽ là bởi vì có người đối với mình tốt như thế, tại đêm khuya lúc mình khổ sở nhát lại nguyện ý bồi mình.
Trong nháy mắt, các loại cảm xúc ủy khuất, cảm động, đau đớn trong nháy mắt đan xen thổi quét Cố Niệm Niệm như che trời lắp đất.
Cô không màng tất cả chui vào lòng Ôn Đình Vực, thất thanh khóc rồng.