Mục lục
Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc (truyện full) - Cố Niệm Niệm - Ôn Đình Vực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186:

 

“Ôn Đình Vực, tôi bỗng nhiên cảm tháy thật sùng bái anh.”

 

Có Niệm Niệm vẻ mặt lắp lánh nhìn Ôn Đình Vực.

 

Đôi mắt Ôn Đình Vực hiện lên ý cười.

 

“Đi thôi.”

 

Sau đó Ôn Đình Vực cùng Cố Niệm Niệm cùng nhau ra khỏi văn phòng tổng tài.

 

Rất nhanh đã tới thang máy chuyên dụng cho tổng tài, Có Niệm Niệm bỗng nhiên có chút hồi hận.

 

Bởi vì dọc theo đường đi đụng phải không ít nhân viên cùng Ôn Đình Vực chào hỏi.

 

“Chào Ôn tổng.”

 

Bọn họ vừa nói vừa không dấu vết dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Niệm Niệm.

 

Có Niệm Niệm này vừa nhìn liền biết không phải nhân viên của tập đoàn, hơn nữa vẫn là một bộ dáng học sinh, sao.

 

lại ở cùng một chỗ với tổng tài?

 

Cố Niệm Niệm bị những ánh mắt này nhìn khiến toàn thân nổi da gà.

 

Bị mọi người dùng ánh mắt ngờ vực cùng kinh ngạc nhìn thật sự là không tốt.

 

Chờ sau khi ra cửa công ty, có Niệm Niệm mới nhẹ nhàng thở ra.

 

Sau khi lên xe cô nói với Ôn Đình Vực: “Anh nói xem nhân viên của anh cứ nhìn chằm chằm tôi suy nghĩ cái gì, ánh mắt kỳ quái như vậy.”

 

Có Niệm Niệm cảm giác ánh mắt của những nhân viên đó của Ôn Đình Vực phóng lên người mình giống như đang nhìn thứ gì đó rất kỳ quái.

 

Tầm mắt Ôn Đình Vực dừng trên người Có Niệm Niệm, ý vị mười phần nói: “Cô cảm thấy sao?”

 

Cố Niệm Niệm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cô nhìn Ôn Đình Vực: “Bọn họ sẽ không cho rằng tôi là con gái anh đi?”

 

“Khu!”

 

Ôn Đình Vực ho mạnh một tiếng.

 

Anh biểu tình phức tạp nhìn có Niệm Niệm: “Tôi có già như vậy sao?”

 

Mắt Cố Niệm Niệm hiện lên một tia giảo hoạt: “Tôi đùa với anh thôi.”

 

Không biết vì sao đột nhiên muốn trêu chọc Ôn Đình Vực, muốn nhìn xem nam nhân ngày thường không dính khói lửa nhân gian này sẽ có phản ứng gì.

 

Được rồi, cô thừa nhận vừa rồi xác thật có chút đùa hơi quá.

 

Đôi mắt Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm hiện lên một tầng u quang: “Cố Niệm Niệm, cô có nhớ vừa rồi nói qua cái gì không?”

 

*Nói cái gì?” Cố Niệm Niệm trí nhớ không tốt lắm.

 

“Đáp ứng tôi một yêu cầu.” Ôn Đình Vực nhìn Có Niệm Niệm.

 

có Niệm Niệm lúc này mới nhớ tới: “Tôi nhớ rõ a.”

 

“Cố Niệm Niệm, trong vòng một phút không được phép nhúc nhích.” Ngữ khí Ôn Đình Vực trầm thấp.

 

“Chỉ yêu cầu này?”

 

“Chỉ cái này.”

 

“Đơn giản như vậy, không động thì không động.” Cố Niệm Niệm chọn một cái dáng ngồi.

 

Cô còn tưởng Ôn Đình Vực sẽ đề ra yêu cầu gì với mình, thì ra chính là cái này, vậy còn không đơn giản sao, chỉ bát động một phút, căn bản không có gì khó.

 

Ôn Đình Vực tháo xuống chiếc đồng hồ Patek Phikippe đeo trên tay, tay trái cầm nó đặt trước mặt Có Niệm Niệm: “Nhớ kỹ, hiện tại bắt đầu, trong vòng một phút không cho động.”

 

“Được, tôi nhớ kỹ, động là chó con!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK