Chương 166:
Cố Niệm Niệm có chút mờ mịt.
Cô cho rằng mình cùng Ôn Đình Vực sẽ phát sinh một chút gì đó, lại không nghĩ tới nam nhân liền như thế mà đi rồi.
Hơn nữa anh hình như còn tức giận?
Cố Niệm Niệm cũng ngồi dậy, cô bắt đầu có chút đứng ngồi không yên.
Một lát sau Cô Niệm Niệm ra khỏi phòng ngủ, xuống dưới lầu thì thấy Ôn Đình Vực đang ngồi trên sô pha.
Sắc mặt cùng ánh mắt của anh đều rất lạnh.
“Anh, anh có phải tức giận hay không?” Cố Niệm Niệm đi đến bên cạnh Ôn Đình Vực nhỏ giọng nói.
“Không có.” Ngữ khí Ôn Đình Vực có chút đông cứng.
“Anh khẳng định là tức giận.” Cố Niệm Niệm nói.
Dáng vẻ này của Ôn Đình Vực vừa nhìn liền biết là tức giận, đồ ngốc cũng nhìn ra được.
“Đúng, tôi tức giận.” Mắt đen sâu thẳm của Ôn Đình Vực bỗng nhiên dừng trên mặt Cố Niệm Niệm: “Cô biết vì sao không?”&p Cố Niệm Niệm hơi hơi sửng sốt.
Cô có chút khó hiểu nói: “Tôi không biết.”&p Rõ ràng là Ôn Đình Vực nói muốn mình lấy thân báo đáp, sau đó cô xác thật cũng lấy thân báo đáp, chẳng qua là hỏi nhiều một câu, nam nhân này vì cái gì lại tứuc giận.
“Chẳng lẽ anh cảm thấy một lần liền không đủ báo ân?”&pMột lát sau Cố Niệm Niệm bỗng nhiên nói.
Lúc ấy cô nói những lời đó, Ôn Đình Vực có phải hiểu lầm mình cùng anh nói một lần, cho nên tức giận.
Mí mất Ôn Đình Vực giật giật.
Anh nhìn Cố Niệm Niệm: “Cố Niệm Niệm, cô là ngốc thật hay giả thế?”&p Hô hấp Cố Niệm Niệm cứng lại.
Một ý niệm bỗng nhiên hiện lên trong đầu.
Một lát sau cô vội vàng xua tan ý nghĩ này, sao có thể, Cố Niệm Niệm, mày đừng nằm mơ.
“Ôn Đình Vực, tôi là ngốc thật.” Cố Niệm Niệm thành thành thật thật nói.
Khóe miệng Ôn Đình Vực co rút.
“Anh đừng nói thâm ảo như vậy, tôi căn bản nghe không hiểu, anh đem nguyên nhân anh tức giận đều nói cho tôi nghe được không, bằng không anh muốn tôi tự mình nghĩ là nghĩ không ra.” Cố Niệm Niệm nhìn Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực đứng lên: “Không có tức giận, cô đi nghỉ ngơi đi.”&p Cố Niệm Niệm nhìn Ôn Đình Vực tựa hồ muốn ra ngoài thì vội vàng hỏi: “Anh muốn đi đâu?”&p Bước chân Ôn Đình Vực dừng lại, liếc mắt nhìn Cố Niệm Niệm thật sâu: “Hiệp nghị vợ chồng, tôi muốn đi đâu cần phải nói cho cô sao?”&p Cố Niệm Niệm ngây người.
Một lát sau trong mắt cô xẹt qua nồng đậm chua xót.
Đúng vậy, là cô hỏi nhiều.
Mình cùng Ôn Đình Vực chỉ là hiệp nghị vợ chồng, cô xem mình là cái gì, hỏi nhiều vậy làm gì chứ.
“Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ không hỏi nữa.” Cố Niệm Niệm nhỏ giọng nói.
Bộ dáng của cô có chút đáng thương hề hè.
Ôn Đình Vực thấy dáng vẻ này của cô thì trong lòng lại sinh ra vài phần không đành lòng.
“Tôi tới công ty, hôm nay vì chuyện cô gái kia mà bận một ngày, công ty còn rất nhiều việc cần tôi xử lý.” Ôn Đình ‘Vực nhàn nhạt nói.
Trên mặt Cố Niệm Niệm xẹt qua áy náy: “Đều là tôi không tốt, vậy anh bận đi.”&p Ôn Đình Vực không nói gì trực tiếp đi ra cửa.
Đợi sau khi Ôn Đình Vực đi ra ngoài, Cố Niệm Niệm lại bắt đầu nghĩ vì sao vừa rồi Ôn Đình Vực đột nhiên tức giận.
Nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn là không nghĩ ra nguyên nhân.
Hoặc là nghĩ tới nhưng lại không dám thừa nhận.
Cuối cùng Cố Niệm Niệm nghĩ, không cần nghĩ nữa, suốt ngày suy nghĩ đến người nọ đều sẽ mệt chét.