“Di động vứt rồi, tâm tình không tốt.” Nhắc tới di động Có Niệm Niệm liền không vui.
Ôn Đình Vực cũng không uống canh nữa mà đứng dậy: “Tôi mang cô đi mua.”
“Anh tặng tôi?”
*Ừm”
Có Niệm Niệm nghĩ nghĩ, anh muốn tặng thì tặng đi, mình cũng không muốn làm kiêu.
Lúc trước cự tuyệt Ôn Đình Vực là vì còn chưa xác định có mắt thật hay không, nghĩ không muốn dưỡng thành thói quen xa xỉ lãng phí. Hiện giờ mắt thật thì đương nhiên phải mua.
Ôn Đình Vực lái xe đưa cô đến một cửa hàng di động.
Cửa hàng này cùng lúc trước Cố Niệm Niệm tới không giống nhau, được trang trí vô cùng xa hoa.
“Cái điện thoại này thế nào?” Ôn Đình Vực chỉ một cái di động trên quây.
Cố Niệm Niệm nhìn giá cae, thiếu chút thì té xỉu.
Cô nguyên bản tưởng rằng iphone là đắt nhất, không nghĩ tới so với cái điện thoại này thì quả thực phải gọi là sư phụ.
“Không cần không cần.” Cố Niệm Niệm nghĩ cũng không cần nghĩ mà lắc đầu: “Thật đắt.”
“Giá cả không phải vấn đề.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Được thôi, đối với kẻ có tiền mà nói thì tiền quả thật không phải là vần đề.
“Giúp tôi chọn cái rẻ một chút.” có Niệm Niệm nói với cô gái bán hàng.
“Ngài muốn giới hạn khoảng bao nhiêu?”
“Rẻ nhát đi.” Có Niệm Niệm không chút do dự nói.
Ánh mắt Ôn Đình Vực khẽ động.
Cô gái bán hàng đưa Cố Niệm Niệm tới một quầy điện thoại iphone: “Đây là những điện thoại rẻ nhất cửa hàng chúng tôi.”
Cố Niệm Niệm hoảng sợ.
Apple là rẻ nhất? Không phải được gọi là điện thoại thổ hào sao?
Chết mắt, đây là cửa hàng di động gì thế?
*Có thể đi cái cửa hàng di động khác hay không?” Cố Niệm Niệm yếu ớt nói.
Cô chính là một người nghèo, nếu có iphone thì quá không phù hợp với thân phận người nghèo của cô.
“Liền mua cái này đi.” Ôn Đình Vực trực tiếp nói.
Anh vốn là muốn mua cái iphone đắt nhất, nhưng lại nghĩ Cố Niệm Niệm tựa hồ không thích quá mức khoa trương, liền tùy cô.
Điện thoại iphone, Ôn Đình Vực cho rằng đã là rất khiêm tốn.
Cô gái bán hàng đem một chiếc điện thoại iphone mới nhất đưa cho Có Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm cầm di động mà cảm thấy bỏng cả tay, đối với người nghèo như cô mà nói thì đây cũng quá thổ hào.
rồi đi.
“Kỳ thật tôi rất hoài niệm điện thoại đầu tiên của tôi.” Trên đường quay về chung cư Cố Niệm Niệm nói.
“Đó là cái điện thoại đầu tiên tôi có, vô cùng tốt, so với điện thoại iphone này còn tốt hơn, so với những cái điện thoại rất đắt rất đắt vừa rồi càng tốt.”
“Điện thoại gì mà tốt như vậy?” Ôn Đình Vực chăm chú nhìn đường phía trước.
“Điện thoại Phi Thiên.”
Ôn Đình Vực: “…”
“Có phải loại máy giống đèn trên đường đua ngựa không?”
Cố Niệm Niệm bối rối rồi lại bói rồi.
“Không phải, chỉ là một loại điện thoại di động thương hiệu nhỏ mà thôi.”
Có Niệm Niệm nói.
“Điện thoại tốt như thế sao lại vứt mát?”
“Không phải vứt!” Vừa nói đến cái này Cố Niệm Niệm liền tức giận: “Là bị một nữ nhân xấu xa ném mắt!”
Ôn Đình Vực nhướng mày: “Ai lại dám vứt di động của cô?”
“Chính là Cố Xảo Xảo xấu xa kia!”
“Có cần tôi giúp cô hay không?” Ôn Đình Vực nói.
Anh sẽ không giống máy mao đầu tiểu tử xúc động tự chủ trương, mà lực chọn phương thức tôn trọng Cố Niệm Niệm, trước tiên dò hỏi ý kiến của cô.
“Không cần!” Có Niệm Niệm giơ lên nắm tay nhỏ: “Đây là chiến tranh giữa hai người phụ nữ!”