Chương 165:
Cố Niệm Niệm nhớ đến lần đầu tiên của mình, khi đó Ôn Đình Vực căn bản là vô cùng trực tiếp, không hề không ngừng hôn cùng vỗ về mình, cho nên cô không biết thì ra bị hôn lại khiến mình run rẫy như thé.
Cố Niệm Niệm thậm chí cảm thấy thân thể của mình sắp biến thành một vũng nước, lại cảm thấy mình dường như đang ở giữa núi băng biển lửa, thân thể lúc nóng lúc lạnh.
Cô biết thân thể của mình đang tiếp thu Ôn Đình Vực.
Tuy cô an ủi chính mình chỉ vì báo ân mà thôi, nhưng sự thật là trong bắt tri bất giác, cô đã chậm rãi luân hãm vào Ôn Đình Vực.
Chẳng qua cô không dám thừa nhận mà thôi.
Bởi vì cô rất rõ ràng mình và Ôn Đình Vực căn bản là người của hai thế giới, không có bắt luận khả năng nào.
Ôn Đình Vực hôn dọc thân thẻ Cố Niệm Niệm, làm cô dần dần không còn sức lực.
Cô chờ đợi một khắc sắp xảy ra kia.
Tay Ôn Đình Vực đã dao động ở quần Cố Niệm Niệm, anh mở ra nút thắt ở quần cô.
Cố Niệm Niệm chỉ cảm thấy cả người run lên thật mạnh, toàn thân đều muốn run lên.
*Ôn, Ôn Đình Vực.” Cố Niệm Niệm bỗng nhiên mở miệng.
Hai mắt Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm, trong mắt mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, tay anh cũng không bởi vì thanh âm của Cố Niệm Niệm mà dừng lại, anh kéo xuống quần Cố Niệm Niệm.
Một mảnh da thịt trắng nõn lọt vào tầm mắt.
Yết hầu Ôn Đình Vực không ngừng lăn lộn, trong mắt bao trùm một tầng tình dục nồng đậm.
*“Ngoan, tôi sẽ ôn nhu.” Giọng nói Ôn Đình Vực có chút khàn khàn: “Sẽ không để cô đau giống như lần đầu tiên.”&p Khi đó anh cùng Cố Niệm Niệm là lần đầu tiên, anh cho rằng Cố Niệm Niệm chỉ là một nữ nhân muốn dụ mình lên giường, đối với Cố Niệm Niệm không có nửa phần thương tiếc, thậm chí có chút thô bạo.
Anh biết mình đã cho Cố Niệm Niệm một lần đầu tiên vô cùng không thoải mái.
Hai mắt Cố Niệm Niệm có chút mê ly nhìn Ôn Đình Vực, kế tiếp cô hỏi ra một vấn đề thập phần ngu xuẩn, cô không biết vào lúc này sao lại đột nhiên hỏi ra một vấn đề như vậy, nhưng không thể hiểu được mà buột miệng thốt ra.
Cố Niệm Niệm có chút khẩn trương mở miệng: “Ôn Đình VỨc:, “Ừm.” Ngữ khí Ôn Đình Vực mang theo tình dục nồng đậm, anh thuận tay đem áo Cố Niệm Niệm đầy đến trước ngực.
“Tôi như vậy, có tính là báo ân hay không.” Cố Niệm Niệm nhỏ giọng nói.
Tay Ôn Đình Vực bỗng nhiên khựng lại.
Ngay sau đó Cố Niệm Niệm nhìn thấy tình dục nồng đậm trong mắt Ôn Đình Vực từng chút từng chút một rút lui.
Một lát sau, con ngươi sâu thẳm cực nóng khôi phục một mảnh bình tĩnh.
Phảng phất như nam nhân vừa rồi còn hãm sâu trong tình dục trong nháy mắt đã không thấy đâu.
“Cô chỉ là vì báo ân?” Đôi mắt Ôn Đình Vực lạnh lẽo nhìn Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm hơi hơi mím môi lại không biết nói gì mới tốt.
Cô chỉ là vì báo ân?
Cho dù cô lừa chính mình như vậy, nhưng cô biết không phải hoàn toàn là thế.
Bởi vì biết mình không xứng với Ôn Đình Vực, tự t¡ trong nội tâm cô đang quấy phá.
Cố Niệm Niệm không nói gì.
Phòng ngủ to như vậy lầm vào một mảnh yên lặng như chết.
Cố Niệm Niệm cảm thấy Ôn Đình Vực tựa hồ không cao hứng, nhưng cô không rõ ràng lắm Ôn Đình Vực vì sao không cao hứng, chẳng lẽ là bởi vì câu nói kia của mình sao?
Mình vừa nói xong câu kia, cực nóng trong mắt Ôn Đình Vực liền dần dần bị vắng lặng thay thế.
Cô cô nghĩ không ra đây là vì sao, Cố Niệm Niệm tức khắc có chút không biết làm sao.
Mà lúc này Ôn Đình Vực thay Cố Niệm Niệm kéo quần áo lên, sau đó nhìn Cố Niệm Niệm thật sâu rồi từ trên giường cô rời đi.