Chương 139:
Huống chỉ chỉ cần cô cẩn thận một chút, đưa lưng về phía Ôn Đình Vực thì ngồi vào bồn tắm, cũng sẽ không bị Ôn Đình Vực phát hiện bí mật của mình.
Nhiều lần như vậy cũng chưa bị anh phát hiện, lần này khẳng định cũng sẽ không.
Ôn Đình Vực đứng lên, anh muốn giúp Cố Niệm Niệm cởi quần áo.
Mặt Cố Niệm Niệm đỏ lên: “Tôi tự mình cởi.
Ôn Đình Vực thả tay xuống: “Cô cảm thấy cô có thể tự mình cởi thì liền tự mình cởi.”&p Cố Niệm Niệm muốn giơ tay lên cởi quần áo của mình, sau đó tay truyền đến một cỗ đau đớn giống như bị xé rách rồi lan truyền khắp toàn thân.
Cố Niệm Niệm chỉ có thể vô lực buông tay xuống.
“Đừng cậy mạnh.” Ôn Đình Vực nói, anh vươn tay giúp Cố Niệm Niệm cởi áo trên, sau đó cởi váy.
Nhưng Ôn Đình Vực chung quy vẫn đánh giá cao tự chủ của mình.
Cho dù anh đã nói cho chính mình, tại thời điểm này anh chỉ giúp Cố Niệm Niệm tắm rửa mà thôi, không thể có tà niệm gì.
Nhưng lúc nhìn đến da thịt tuyết trắng cùng đường cong lả lướt kia, cả người Ôn Đình Vực nháy mắt giống như bị thiêu đốt.
Một cỗ tà niệm trong lòng anh càng đốt càng vượng.
Đôi mắt Ôn Đình Vực bị một tầng tình dục nồng đậm bao trùm, đến tiếng hít thở cũng nặng hơn.
Lúc này Cố Niệm Niệm đều đắm chìm trong thẹn thùng để nam nhân giúp mình cởi quần áo, căn bản không phát giác ra Ôn Đình Vực khác thường.
Chấn Kinh Thân mình cô cố tình đối diện với Ôn Đình Vực, chính là không muốn để Ôn Đình Vực phát hiện mình khác thường, lại không nghĩ tới chính phong cảnh của bản thân là một sự dụ hoặc hoàn toàn với nam nhân.
Chờ đến lúc Cố Niệm Niệm cảm giác được ánh mắt nóng rực nhìn mình chằm chằm, Ôn Đình Vực dường như đã sắp không khống chế được.
Cả người anh cơ hồ muốn nổ tung, chỉ có Cố Niệm Niệm mới là thuốc giải.
Mà Cố Niệm Niệm thấy được, lúc Ôn Đình Vực nhìn chằm chằm hạ thân mình, cô khiếp sợ lập tức xoay người đưa lưng về phía Ôn Đình Vực.
“Anh, anh làm gì thế!” Cố Niệm Niệm hoảng loạn nói.
Cô quá hoảng loạn, vậy mà nhất thời quên không muốn cho Ôn Đình Vực nhìn thấy phía sau của mình.
Mà lúc này mắt Ôn Đình Vực bỗng nhiên ngừng lại.
Anh rõ ràng mà nhìn được, phía dưới mông Cố Niệm Niệm, có những vết sẹo dữ tợn, chằng chịt làm lòng người kinh hãi.
Những miệng vết thương đó đã rất thâm, hơn nữa tựa hồ đã có từ rất lâu.
Ôn Đình Vực nháy mắt liền ngây ngắn cả người.
Anh cũng Cố Niệm Niệm đã có một lần dung hòa thân thể, thậm chí còn từng thân mật tiếp xúc vài lần, nhưng anh trước nay đều không phát hiện bí mật phía sau này của Cố Niệm Niệm, những vết thương khủng bó đó.
Giờ phút này Cố Niệm Niệm cũng bỗng nhiên ý thức được cái gì.
Mình vậy mà đem phía sau lưng bại lộ trước Ôn Đình Vực!
Cô sợ tới mức lập tức xoay người, vòng tay ôm trước ngực mình: “Anh, anh không được nhìn.”&p Ôn Đình Vực thở hắt ra, bình phục cảm xúc của mình.
*Tắm đi.” Anh giống như cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Cố Niệm Niệm ngắn người.
Chẳng lẽ Ôn Đình Vực vừa rồi cái gì cũng không nhìn thấy?
Sẽ không, vừa rồi cô đem phía sau lưng bại lộ lâu như thé, sao Ôn Đình Vực có thể không nhìn tháy gì.
Nhưng nếu là thấy, nam nhân này khẳng định sẽ hỏi mình.
Cố Niệm Niệm có chút không hiểu được.
Lúc này trong lòng cô sinh ra nghi hoặc, cũng không rảnh lo thẹn thùng, theo lời ngồi vào bồn tắm.
Dòng nước ấm áp bao vây cô, Cố Niệm Niệm cảm tháy rất thoải mái.
Cô cúi đầu không dám nhìn Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực thật giông như cái gì cũng chưa phát sinh qua, cằm khăn lông giúp Cố Niệm Niệm lau thân thể.