Chương 149:
Cô ta hai tay giao nhau ở trước ngực chờ Cố Niệm Niệm xin tha, sau đó cô ta lại hảo hảo nhục Cố Niệm Niệm một phen!
Trào phúng trong mắt Cố Niệm Niệm càng đậm: “Tôi hối hận không đem chị cũng đâm chết!”&p “Mày! Mày, Cố Niệm Niệm, mày đồ tiện nhân này!” Cố Xảo Xảo tức giận đến muốn nỗi điên.
Lúc này xe cảnh sát đã mang theo Cố Niệm Niệm gào thét mà đi.
Nhìn phong cảnh không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, Cố Niệm Niệm cười khổ.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô ngồi xe cảnh sát, cũng là nhờ Chu Mỹ Ngọc cùng Cố Xảo Xảo, nếu không phải bọn họ, cả đời này cô có lẽ đều không ngồi qua xe cảnh sát.
Kỳ thật lúc này cô hoàn toàn có thể gọi điện thoại cho Ôn Đình Vực.
Cô biết lấy thế lực thông thiên của Ôn Đình Vực ở thành phố này, giúp cô thu phục những phiền toái nhỏ này chỉ là việc trong một giây, cô lập tức liền có thể xuống khỏi xe cảnh sát.
Nhưng cô không làm như thế.
Tuy Ôn Đình Vực sẽ giúp mình, nhưng cô không muốn luôn gây phiền toái cho Ôn Đình Vực.
Nam chính trong tổng tài văn giống như chuyện gì cũng không có, chỉ có một việc duy nhất là vây quanh nữ chính, nhưng điểm này Cố Niệm Niệm biết hiện thực không phải thế, là tổng tài của một tập đoàn xuyên quốc gia, Ôn Đình Vực rất bận, cực kỳ bận, bận đến muốn có thuật phân thân.
Thậm chí rất nhiều lần Cố Niệm Niệm ở nhà đều nhìn thấy Ôn Đình Vực đang làm việc trước máy tính.
Cho nên Cố Niệm Niệm không muốn luôn vì việc của mình mà quấy rầy Ôn Đình Vực.
Còn có trên đời không có chuyện gì là kín không kẽ hở, vạn nhất Ôn Đình Vực dùng thân phận của anh để cứu cô bị truyền ra ngoài sẽ có bao nhiêu khó nghe.
Cô không đáng nhắc đến, nhưng Ôn Đình Vực là người có uy tín danh dự, bất luận một vết nhơ gì bị người khác bắt được đều sẽ bị phóng đại vô hạn.
Huống chỉ Cố Niệm Niệm thật sự không sợ.
Một nhát dao kia cô đâm biết nặng nhẹ, tuyệt đối không phải vết thương trí mạng, cùng lắm là một ít ngoại thương, Chu Mỹ Ngọc ở bệnh viện mấy ngày cũng sẽ không có việc gì.
Huống chi Chu Mỹ Ngọc vốn dĩ chính là đánh mình trước, cô hoàn toàn có thể coi là phòng vệ chính đáng.
Cho nên Cố Niệm Niệm nghĩ hẳn là không có chuyện lớn gì, cùng lắm là tạm giam máy ngày thì tốt rồi.
Tạm giam mấy ngày không có gì to tát, Cố Niệm Niệm không sợ, cùng lắm là ở trong ngục giam bao ăn bao ở chơi mấy ngày.
Lúc đến cục cảnh sát, Cố Niệm Niệm cái gì cũng nói rõ ràng.
Cảnh sát lại nói một câu: “Cho dù như thế nào, cô vẫn là đâm mẹ mình, tính chất chuyện này có chút nghiêm trọng.”&p Cố Niệm Niệm nhất thời nhảy dựng lên: “Cái gì gọi là có chút nghiêm trọng, tôi là phòng vệ chính đáng! Phòng vệ chính đáng hiểu không!”&p “Chú ý thái độ của cô!” Cảnh sát lập tức lạnh mặt.
Cố Niệm Niệm không sợ hãi chút nào, trước mặt Ôn Đình Vực cô còn không sợ, huống chỉ ở trước mặt máy người này.
“Còn có Chu Mỹ Ngọc dù sao cũng là mẹ cô, đánh cô một chút thì thế nào, có cha mẹ nào không đánh con cái, cha mẹ đánh một chút chẳng lẽ con cái liền đâm cha mẹ sao?
Cô nói như vậy quả thực chính là cưỡng tình đoạt lý.”&p Cảnh sát cho rằng Cố Niệm Niệm quả thực chính là quá ác liệt, chỉ là bị mẹ đánh, sau đó liền tức giận đâm mẹ mình.
Cố Niệm Niệm tức đến máu chảy không thông: “Đánh một chút? Xin hỏi anh cảnh sát, anh nhìn thấy dáng vẻ Chu Mỹ Ngọc đánh tôi sao? Công viên có video theo dõi không?
Anh đi xem lại video rồi mới nói những lời này được không?”&p Chu Mỹ Ngọc lúc đó là muốn đem mình đánh chết, kia mà cũng gọi là đánh một chút sao!
“Hiện tại cảm xúc của phạm nhân quá kích động, ngày mai lại thầm vấn.” Cảnh sát thấy bộ dáng Cố Niệm Niệm quá mức kích động liền đem cô tạm giam trước.
Đó là một gian phòng nhỏ âm u ẩm ướt, bên trong có hai cái giường rất giản dị, một nữ nhân tóc dài đưa lưng về phía Cố Niệm Niệm ngồi ở trên giường.
Cố Niệm Niệm bị cảnh sát đẩy vào.
Lúc cửa sắt đóng lại, Cố Niệm Niệm bỗng nhiên có cảm giác nói không nên lời.
Cô phát hiện sự tình không đơn giản như mình nghĩ.
Chẳng qua mặc kệ thế nào, tới đâu hay tới đó đi, nếu không còn có cách nào.
Ngồi trên giường một lát cô mới gọi điện thoại cho dì Lý.
Cô nói với dì Lý hôm nay mình có chút chuyện, có lẽ sẽ về trễ một chút.
Cố Niệm Niệm biết, dì Lý ngủ rất sớm, đến lúc đó mình không trở về cũng sẽ không biết.