Chương 106:
“Còn có hậu chiêu.” Ôn Đình Vực bỗng nhiên nói.
“Còn có hậu chiêu?” Cố Niệm Niệm sửng sót.
Con ngươi Ôn Đình Vực hiện lên u quang: “Chị gái cô bảo người ghép ảnh cô cùng người khác, tôi sẽ không để cô cứ thế chịu khi dễ.”
Hô hấp Có Niệm Niệm hơi ngừng.
Một lát sau cô lại có chút nghỉ hoặc.
Nếu Ôn Đình Vực muốn cho Cố Xảo Xảo nhận trừng phạt, hôm nay hiệu trưởng triệu tập mọi người đến thì có thể nói thẳng người sai sử phía sau chính là Cố Xảo Xảo mà.
Ôn Đình Vực nhìn ra nghỉ hoặc của Cố Niệm Niệm.
“Không hiểu, hửm?” Ngữ khí anh trằm thấp.
Cố Niệm Niệm gật đầu: “Tôi đúng là không rõ lắm.”
Ôn Đình Vực cười cười: “Có Niệm Niệm, nếu có người đổ một bình nước sôi lên người cô, cô sẽ làm thế nào?”
Có Niệm Niệm không biết Ôn Đình Vực đang yên lành lại hỏi mình vấn đề này, bất quá cô vẫn không nghĩ ngợi mà trả lời: “Tôi sẽ báo cảnh sát, đêm người này bắt lại.”
Ôn Đình Vực thật sâu liếc mắt nhìn Cố Niệm Niệm một cái: “Nếu là tôi, tôi sẽ đổ một bình nước sôi lên người cô ta. Cố Niệm Niệm, người khác làm cô thống khổ, cô cũng nên trả lại cho cô ta y như vậy. Đây mới là phương thức trả thù tốt nhất.”
Cố Niệm Niệm giật mình.
Một lát sau cô dùng một loại ánh mắt sùng bái nhìn Ôn Đình Vực: “tổng tài Đế Quốc chính là tổng tài Đế Quốc nha, quả nhiên là hảo thủ đoạn!”
Ôn Đình Vực quả nhiên không phải người bình thường, suy nghĩ cùng với một nữ sinh nho nhỏ như cô thật đúng là không giống nhau.
Cô kích động lập tức gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát Ôn Đình Vực: “Anh ăn thử cái này đi, ăn rất ngon.1′ Ánh mắt Ôn Đình Vực hơi dừng một chút.
“Làm sao vậy?” Cố Niệm Niệm hơi ngây người, tay vô thức cương cứng giữa không trung.
Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói: “Tôi không thích người khác lấy đũa đã dùng qua gắp đồ ăn cho tôi.”
Anh có chút khiết phích, không thích người khác dùng đũa đã ăn rồi gắp đồ ăn cho mình.
Có Niệm Niệm có chút lúng túng.
Cái này, cái này cô thật đúng là không nghĩ tới, đều do cô nhất thời quá kích động.
Cô đang muốn xin lỗi, không nghĩ tới giây tiếp theo Ôn Đình Vực trực tiếp ăn đồ ăn mà Cố Niệm Niệm gắp cho anh.
Cố Niệm Niệm nhìn đến trợn mắt há mồm.
“Cái kia, cái kia anh không phải không thích ăn đồ ăn người khác dùng đũa của mình gắp cho anh sao?” Cố Niệm Niệm có chút lắp bắp nói.
Ôn Đình Vực liếc mắt nhìn cô một cái: “Nếu là cô, có thẻ là ngoại lệ.”
Có Niệm Niệm ngây người.
Một lát sau mặt cô không tự giác mà đỏ lên. Ngữ khí cô không tự giác mà có chút thẹn thùng: “Vì sao tôi lại có thể là ngoại lệ?”
Đôi mắt Ôn Đình Vực bỗng nhiên hiện lên một ít sắc dục: “Cố Niệm Niệm, cô có lẽ đã quên thời điểm chúng ta hôn môi kịch liệt thế nào, cô cảm thấy tôi sẽ còn để ý những cái đó sao?”
Lúc này Cố Niệm Niệm là mặt đỏ tới tận cỗ.
“Anh đừng cùng tôi nói giỡn.” Cô nhỏ giọng nói: “Không tốt.”
Cô cùng Ôn Đình Vực chỉ là hiệp nghị vợ chồng, Ôn Đình Vực lại luôn ái muội với mình như vậy, Cố Niệm Niệm cảm thấy không tốt.
Dù sao nói nhiều làm nhiều, lỡ như cô coi là thật thì làm Sao.
Ôn Đình Vực thu liễm cảm xúc trong mắt, không trêu Có Niệm Niệm nữa. Lúc này ánh mắt anh vô tình nhìn đến tay Có Niệm Niệm.
Tay Cố Niệm Niệm sưng đỏ một mảng lớn.
Ánh mắt Ôn Đình Vực liền ngừng lại đó.
Cố Niệm Niệm thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Ôn Đình Vực đang nhìn chằm chằm tay mình, lập tức đem tay giấu ở phía sau.
“Đây là làm sao?” Ôn Đình Vực nói.
Cố Niệm Niệm cười gượng: “Không sao, chỉ là vừa rồi lúc xào rau không cần thận bị bỏng một chút, tôi đã dội nước lạnh rồi, đã không có việc gì.”
Mí mắt Ôn Đình Vực giật giật.
Dội nước lạnh, nữ nhân này có bao nhiêu tùy tiện chứ.
Anh không nói gì mà tiếp tục ăn cơm.
Thái độ này của anh ngược lại khiến Cố Niệm Niệm kỳ quái.
Có Niệm Niệm vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Ôn Đình Vực.