Chương 145:
Nếu là người nhà của Cố Niệm Niệm, không có khả năng cục cảnh sát không tra ra kết quả, còn có vì sao Cố Niệm Niệm cái gì cũng không biết.
Trực giác nói cho Ôn Đình Vực, chuyện này không đơn giản như vậy, nhát định có kỳ quặc.
“Những vét sẹo đó có phải rất xấu hay không?” Cố Niệm Niệm bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi.
Ôn Đình Vực tạm thời áp xuống nghỉ hoặc trong lòng: “Ừm, rất xấu.”&p Vốn dĩ bờ mông phần nộn tuyết trắng lại bị phủ kín vết sẹo như con rết, xác thực rất xấu.
Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Hình như không đúng.”&p”Cái gì không đúng?” Ôn Đình Vực theo bản năng hỏi.
“Trong tổng tài văn, nếu nữ chính có khuyết tật gì, cho dù cả mặt đều bị hủy dung, nam chính đều sẽ rất thâm tình nói với nữ chính, em vẫn đẹp như vậy, một chút cũng không xấu.” Không biết vì sao Cố Niệm Niệm luôn đem mình cùng Ôn Đình Vực tự động nhập vai vào trong tình tiết của tiểu thuyết tổng tài.
Có lẽ nguyên nhân là vì hai người bọn họ rất giống, Ôn Đình Vực là tổng tài, mà cô lại là một nữ sinh bình thường đến không thể bình thường hơn, đây còn không phải là giả thiết trong tổng tài văn sao.
Chẳng qua có một điều Cố Niệm Nệm vẫn rất rõ ràng, chính là cô biết, Ôn Đình Vực cùng mình sẽ không có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn giống như trong tổng tài văn.
Bởi vì nguyên nhân thân phận, bọn học đã chú định chỉ có thể là hiệp nghị vợ chồng, không thể lâu dài.
Đây là mệnh.
Mọi chuyện đều do mệnh, nửa điểm cũng không do người.
Ôn Đình Vực kéo kéo khóe miệng: “Cố Niệm Niệm, bảo cô ít xem máy loại tiểu thuyết này một chút!”&p Cố Niệm Niệm có chút quẫn bách.
Cô biết Ôn Đình Vực không thích mình xem loại tiểu thuyết này, vẫn là nhịn không được muốn xem, luôn trong lúc lơ đãng để lộ ra.
Cố Niệm Niệm nhắc nhở bản thân, lần sau nhất định phải vạn phần cần thận.
“Cố Niệm Niệm, tuy rằng mỹ ngọc có tỳ vết, nhưng không có nghĩa nó không phải là mỹ ngọc.” Tuy lới này là ca ngợi Cố Niệm Niệm, nhưng một chút cũng không cảm giác được là đang ca ngợi.
Ngữ khí của Ôn Đình Vực còn vô cùng bình đạm.
Chẳng qua cái này cũng đủ để cho trong lòng Cố Niệm Niệm nhảy dựng.
Ôn Đình Vực dùng mỹ ngọc hình dung mình, đây đã là đánh giá rất cao.
Ở trong lòng Cố Niệm Niệm, hoặc là ở trong mắt rất nhiều người, cô hẳn cũng chỉ là một cục đá đen thui mà thôi.
“Nằm sắp xuống.” Ôn Đình Vực bỗng nhiên nói.
Nằm sắp xuống? Ôn Đình Vực muốn cô nằm sắp xuống là có ý gì?
Cô nháy mắt cảnh giác lên, bây giờ là nửa đêm, cô cùng Ôn Đình Vực trai đơn gái nhiếc ở trên một chiếc giường, Ôn Đình Vực sẽ không nỗi lên thú tính chứ, nếu không vì sao lại muốn cô nằm sắp xuống.
“Tôi, tôi không muốn!” Cố Niệm Niệm rất có cốt khí.
Tuy Ôn Đình Vực đối với cô rất tốt, thậm chí trong lòng cô còn có suy nghĩ đó với Ôn Đình Vực, nhưng không có nghĩa cô có thể tùy tiện cùng Ôn Đình Vực cái kia cái kia, hơn nữa còn là dùng tư thế khó coi như vậy!
Ôn Đình Vực nhíu mày: “Cô không nằm sắp xuống thì tôi làm thế nào được!”&p Nữ nhân này không nằm sắp xuống, anh sao có thể giúp cô bôi thuốc.
Nếu đã nói ra, anh cũng có thể quang minh chính đại giúp Cố Niệm Niệm bôi thuốc.
Cố Niệm Niệm càng thêm sợ hãi.
Ông trời ơi, nam nhân này quả thực quá, quá hạ lưu, vậy mà có thể nói thẳng ra được.
“Tôi mới không muốn cùng anh làm!” Cố Niệm Niệm mở to đôi mắt sợ hãi.
Mí mắt Ôn Đình Vực giật giật, anh hiểu rõ nữ nhân này lại đang suy nghĩ cái gì.
Nữ nhân này bình thường thoại nhìn vô cùng thông minh nhanh trí, nhưng rất nhiều lúc lại ngốc đến khiến người ta không còn lời gì để nói, đặc biệt là những việc cô tự cho là đúng.
“Cố Niệm Niệm, cô không nằm sắp xuống thì tôi phải giúp cô thế nào?” Ôn Đình Vực có tình đề cao ngữ khí.
Anh đương nhiên có thể trực tiếp nói cho Cố Niệm Niệm, lại cố tình sinh ra tâm tư trêu chọc cô.
Hơn nữa vừa rồi bởi vì Cố Niệm Niệm khóc rống cùng đàm luận chuyện cũ làm bầu không khí vẫn thật áp lực, có lẽ đùa giỡn Cố Niệm Niệm một chút có thể giảm bớt không khí áp lực này một chút.
Cố Niệm Niệm nháy mắt đại kinh thất sắc.