Chương 170:
Trong nháy mắt nhìn thấy Cố Niệm Niệm, ánh mắt Ôn Đình Vực hiện lên một tia kinh ngạc.
“Muộn như vậy sao còn chưa ngủ?” Mắt đen của Ôn Đình Vực dừng trên mặt Cố Niệm Niệm.
“Chờ anh!” Cố Niệm Niệm không cần nghĩ ngợi mà nói.
“Chờ tôi?” Ôn Đình Vực nâng cao thanh âm.
Cố Niệm Niệm thấy cách nói này hình như không tốt, nửa đêm chờ một nam nhân hình như có vẻ quá ái muội.
“Cũng không phải chờ anh, chính là không ngủ được, sau đó nghe được dưới lầu có động tĩnh liền xuống dưới.” Cố Niệm Niệm cười gượng nói.
Ôn Đình Vực trong lòng hiểu rõ.
Chung cư này thiết kế cách âm hiệu quả rất tốt.
Nếu không phải Cố Niệm Niệm thời khắc chú ý động tĩnh dưới lầu, không có khả năng nhận thấy được tiếng vang khi anh vào cửa phát ra.
*Có việc sao?” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Cố Niệm Niệm cao hứng phấn chấn nói: “Anh biết không, tôi vừa rồi xem tivi, tivi đưa tin chuyện của Tô Hựu Thiến, đài truyền hình còn phỏng vấn ba mẹ chồng của chị ấy, tôi thật không ngờ được nam nhân của Tô Hựu Thiến xấu xa như thế, nhưng ba mẹ gã vẫn là người nói đạo lý, nói là con trai mình thật xin lỗi Tô Hựu Thiền, còn hy vọng toà án có thể phán quyết Tô Hựu Thiền vô tội.”&p Đối lập với Cố Niệm Niệm cao hứng phấn chấn, Ôn Đình Vực sắc mặt nhàn nhạt.
Trên mặt anh một mảnh bình tĩnh, nhìn không ra bát luận cảm xúc gì.
Cố Niệm Niệm bỗng nhiên liền có cảm giác không thú vị.
Cái loại nói chuyện phiếm này cũng cần phải có người phối hợp.
Nếu không cô một người ở chỗ này nước miếng bay tứ tung, đối phương không thèm để ý, vậy cũng không có gì thú vị.
“Cái kia?” Cố Niệm Niệm thật cẩn thận hỏi: “Anh vẫn là không cao hứng sao?”&p Chẳng lẽ nam nhân này vẫn đang tức giận, bởi vì chuyện phát sinh ngày hôm qua.
“Không có.” Ngữ khí Ôn Đình Vực lạnh giống như sương lạnh cuối thu.
Cố Niệm Niệm chỉ chỉ mặt Ôn Đình Vực: “Anh còn nói không có, trên mặt anh liền biết rõ hai chữ tức giận, thật là, một đại nam nhân cùng một cái nữ sinh nho nhỏ tức giận, anh không cảm thấy hồ thẹn sao?”&p Cô nói vậy là cố ý kích thích Ôn Đình Vực, muốn Ôn Đình Vực đừng lại tức giận với mình.
*Cô một chút cũng không nhỏ.” Ôn Đình Vực bỗng nhiên nói.
Cố Niệm Niệm dương mắt vẻ mặt đắc ý: “Ai nói tôi không nhỏ, tôi tuổi nhỏ, ít nhất nhỏ hơn anh!”&p Mắt Ôn Đình Vực sâu thẳm: “Tôi nói không phải tuổi.”&p Cố Niệm Niệm sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt cô lập tức đỏ lên.
Chẳng qua ngay sau đó cô lại nghĩ mình đỏ mặt xấu hỗ cái gì, đây là một tài sản, hẳn là phải kiêu ngạo.
Bao nhiêu nữ nhân đều đi nâng ngực, mình trời sinh liền có tài sản này, ừm, Cố Niệm Niệm cô hẳn là nên đắc ý kiêu ngạo!
“Đúng vậy, xác thật không nhỏ, như thế nào, anh ghen ghét tôi lớn hơn anh sao?” Cố Niệm Niệm nhìn Ôn Đình Vực.
Khóe miệng Ôn Đình Vực co rút.
Miệng Cố Niệm Niệm luôn phát ra những câu vàng ngọc khiến anh không còn lời gì để nói.
“Ừm, ghen ghét.” Ôn Đình Vực rất phối hợp mà nói một cau.
Cố Niệm Niệm thấy sắc mặt Ôn Đình Vực không lạnh như vừa rồi thì thử hỏi: “Vậy anh đừng tức giận nữa được không?”&p Mắt Ôn Đình Vực hiện lên một tầng ánh sáng nhạt.
Kỳ thực anh cũng không tức giận, cùng một tiểu nữ sinh tức giận cũng không phải là tác phong của anh.
Chỉ là ở một khắc kia, bỗng nhiên lòng có chút lạnh, không muốn nhìn tháy Cố Niệm Niệm.
Mà hiện tại lại đột nhiên cảm thấy điều này không cần thiết.
Anh cùng Cố Niệm Niệm vốn dĩ chỉ là hiệp nghị vợ chồng, Cố Niệm Niệm ôm suy nghĩ muốn báo ân cũng là bình thường.
Mà nếu chỉ là vì báo ân, anh cũng không muốn chạm vào Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm thấy Ôn Đình Vực không nói lời nào thì nói thêm: “Nếu anh còn tức giận vậy tôi bồi thường anh được không?”&p “Bồi thường cái gì?” Mắt đen của Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm.