Chương 155:
“Cô không cần quá kích động, còn có tay của cô, hiện tại không sao rồi?” Ôn Đình Vực nhìn thoáng qua thanh kẹp trên tay Cố Niệm Niệm.
Nghe Ôn Đình Vực vừa nói, Cố Niệm Niệm sửng sốt.
Ách, cô dường như đều quên mắt chuyện này, đừng nói, hình như thật sự một chút đau cũng không có, thanh kẹp này quả thực giống như đồ trang trí vậy.
“Hình thật sự một chút cũng không đau.” Cố Niệm Niệm cử động tay: “Buỏi chiều tôi liền đến bệnh viện bỏ thanh kẹp này đi.”&p Mắt Ôn Đình Vực hơi tối, nghĩ Cố Niệm Niệm thất đúng là một người có sinh mệnh ngoan cường, nhanh như thế mà đã không sao rồi.
“Đại khái quá trình là như vậy, anh nói xem nam nhân kia có phải là chết còn chưa hết tội không, có phải là cặn bã, có phải đáng chết không!” Vẻ mặt Cố Niệm Niệm tức giận nói.
“Đây chỉ là lời nói từ một phía, sao cô biết là thật hay giả.”&pÔn Đình Vực không mặn không nhạt nói.
Cố Niệm Niệm sửng sốt.
Cô bừng tỉnh nhớ tới, xác thật những việc này đều là Tô Hựu Thiến đơn phương nói cho cô.
Chỉ là vô luận như thế nào cô cũng không tin Tô Hựu Thiền lại lừa cô.
“Tôi không tin, chị ấy sẽ không gạt tôi.” Cố Niệm Niệm nói.
“Hai người mới chỉ gặp mặt một lần mà thôi, cô xác định cô ta sẽ không lừa cô? Cố Niệm Niệm, nhân tính không phải đơn giản như cô tưởng tượng đâu.” Đôi mắt đen của Ôn Đình Vực chăm chú nhìn Cố Niệm Niệm.
Lông mi Cố Niệm Niệm run rẩy, một lát sau cô rất nghiêm túc nhìn Ôn Đình Vực: “Ôn Đình Vực, tôi biết nhân tính không đơn giản như vậy, tôi cũng biết trên thế giới này nhiều người xấu, nhưng không có nghĩa tôi có thể phủ định trên thế giới này không có người tốt, không có nghĩa chúng ta phải hoài nghỉ tất cả mọi người.”&p Dáng vẻ nghiêm túc của cô làm trong lòng Ôn Đình Vực nhảy dựng.
Tiếp xúc với Cố Niệm Niệm càng lâu, anh càng thêm phát hiện cô là một cô gái hiếm có.
Cô trưởng thành trong một hoàn cảnh ác liệt như vậy, thế nhưng có thể bảo trì sơ tâm, thật sự đáng quý.
Ôn Đình Vực gọi một cuộc điện thoại, một lát sau anh buông điện thoại xuống.
“Cố Niệm Niệm, cô nói đúng, cô gái kia xác thực không lừa cô, cô ta xác thực là bởi vì bị chồng gia bạo trong thời gian dài, hơn nữa còn ném chết con nhỏ nên mới giết gã.”&p Đôi mắt Cố Niệm Niệm hơi sáng lên.
Thanh âm của cô tràn đầy vui sướng: “Ôn Đình Vực, tôi đã nói mà, tôi biết Tô Hựu Thiên sẽ không lừa tôi, tuy chúng tôi mới chỉ gặp một lần nhưng tôi tin chị ấy sẽ không lừa tôi!”&p Thấy dáng vẻ này của Cố Niệm Niệm, trong mắt Ôn Đình Vực nỗi lên một Vòng gợn sóng.
Nha đầu này, thật đúng là đáng yêu.
Ôn Đình Vực gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng duy chỉ có chưa từng gặp qua người như Cố Niệm Niệm.
“Ôn Đình Vực, chúng ta nhát định phải giúp chị ấy một tay đúng không, chị ấy là một người mệnh khổ, anh nói muốn tôi tham dự thế nào, vô luận muốn tôi làm gì cũng được!”&pCố Niệm Niệm từ trong kích động hồi phục lại, vẻ mặt trang trọng nhìn Ôn Đình Vực.
Ánh mắt Ôn Đình Vực khẽ động.
Kỳ thực chuyện này hoàn toàn không cần Cố Niệm Niệm tham dự vào, cô căn bản cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Mà sở dĩ cho cô tham dự vào là bởi vì Ôn Đình Vực không muốn Cố Niệm Niệm có gánh nặng tâm lý quá lớn.
Anh muốn để Cố Niệm Niệm biết, chuyện này không chỉ là anh giúp Cố Niệm Niệm, cô cũng đồng dạng xuất lực.
Đương nhiên anh càng muốn Cố Niệm Niệm từng bước thành lập tự tin của chính mình.
Băng không thể lạnh trong một ngày, anh muốn dần dần tạo ra tự tin cho Cố Niệm Niệm, làm Cố Niệm Niệm thoát khỏi bóng ma quá khứ.
“Cố Niệm Niệm, giết người thì phải đền mạng là thiên kinh địa nghĩa, nếu cô gái kia bị phán quyết, cho dù không phải tử hình thì cũng là chung thân.” Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm.
Ngực Cố Niệm Niệm cứng lại.
“Nhưng mà, nhưng mà rõ ràng là chồng chị ấy, chồng chị ấy thực sự không phải là người!” Cố Niệm Niệm kích động đến nói không ra lời.
“Cố Niệm Niệm, pháp luật chính là pháp luật!”&p Ánh mắt Cố Niệm Niệm có chút ảm đạm xuống, một lát sau lại ngước mắt nhìn Ôn Đình Vực: “Ôn Đình Vực, tôi biết anh nhất định có cách đúng không, anh nhất định có cách.”&p Cô rất rõ ràng, ở quốc gia này, rất nhiều người có quyền lực có thể bao trùm trên pháp luật.
“Dư luận can dự tư pháp cô có nghe qua chưa?” Ôn Đình Vực đột nhiên nói.
Cố Niệm Niệm mông lung.