Chương 56: Vẻ Ngoài Anh Thật Giống
Một Con Hồ Ly Cố Niệm Niệm vẫn là lần đầu tiên gặp một người đàn ông có thể cười phong tình vạn chủng đến vậy.
“Anh biết tôi?” Có Niệm Niệm hỏi.
Cô đã nói mà, làm sao có thể may mắn tùy tiện trả lời mấy vấn đề là được tặng một phiếu ăn chứ, thì ra đều do người này sắp xếp.
Chẳng qua người này vì sao phải làm vậy? Yêu thầm cô?
Không thể nào, ngay cả chính cô cũng không tin sẽ có một người đàn ông đẹp trai như vậy thầm yêu mình.
“Cô bây giờ có muốn làm quen với tôi không?” Dung Chỉ không trả lời mà hỏi.
Cố Niệm Niệm nóng lòng muốn biết đáp án: “Ừm ừm, làm quen một chút.”
Dung chỉ đưa tay ra, Cố Niệm Niệm cũng đưa tay ra, hai người bắt tay một cái xem như làm quen.
“Tôi nghe Lee nói Ôn Đình Vực tìm một người vợ đẹp như thiên tiên thì đã muốn làm quen một chút.” Dung Chỉ cười tửm tỉm nói.
Có Niệm Niệm trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.
“Thì ra anh là bạn của Ôn Đình Vực, anh muốn quen biết tôi thì rất đơn giản mà, sao phải phiền phức như vậy làm gì.” Cố Niệm Niệm nói.
h Không giống với khí thế người sống chớ gần cường đại của Ôn Đình Vực, Dung Chỉ trẻ trung, năng động và hài hước, ở cùng hắn sẽ có cảm giác sôi nồi và thả lỏng.
“Nhàn rỗi không có việc gì đương nhiên muốn tìm chút việc để làm, bằng không phải tiêu phí thời gian thế nào?” Dung Chỉ nói vô cùng đương nhiên.
Cố Niệm Niệm quả thực bị logic của người đàn ông này làm choáng váng.
“Cô và Ôn Đình Vực thực sự kết hôn rồi?” Dung Chỉ nhìn chăm chú vào Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm gật đầu.
“Tôi có thể hỏi cô một vấn đề nghiêm túc không?” Dung Chỉ nghiêm mặt nói.
Cố Niệm Niệm có chút khẩn trương không biết hắn muốn hỏi gì, uống một ngụm nước che giấu khẩn trương của mình: “Ừm, anh hỏi đi.”
“Công phu trên giường của Ôn Đình Vực có phải rất lợi hại hay không?”
Cố Niệm Niệm suýt nữa thì phun một ngụm nước ra ngoài.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi và Ôn Đình Vực kỳ thực chỉ là một hiệp nghị mà thôi.” Nói đến đây Có Niệm Niệm bỗng nhiên dừng lại.
Chết tiệt, không cẩn thận lại nói ra rồi.
Dung Chỉ ngay lập tức bắt được: “Thì ra cô và Ôn Đình Vực chỉ là vợ chồng giả.”
Cố Niệm Niệm cười gượng: “Anh đừng có nói lung tung khắp nơi đấy.”
Dung Chỉ tiến đến nói bên tai Cố Niệm Niệm: “Cô yên tâm, tôi chưa bao giờ nói bí mật của người khác.”
Cố Niệm Niệm ho khan một tiếng: “Bởi vì Ôn Đình Vực bị mẹ anh ấy bắt kết hôn, vì ứng phó mẹ mình nên mới tìm tôi kết hôn giả”
Dung Chỉ như có điều suy nghĩ.
“Hẳn là không phải.” Dung Chỉ lắc đầu: “Ôn Đình Vực con người này luôn rất có chủ kiến, không thể chỉ bởi vì mẹ anh ta nói vài câu mà lại đi kết hôn giả.”
“Là thật.” Cố Niệm Niệm nói: “Khi đó mẹ tôi muốn bán tôi cho người khác, Ôn Đình Vực lại bị bắt phải kết hôn, vì vậy chúng tôi liền đến với nhau.”
“Cô bị mẹ bán cho người khác?” Dung Chỉ ngạc nhiên vô cùng.
Dung Chỉ tuyệt đối không tin Ôn Đình Vực chỉ vì bị ép kết hôn mà tìm một nữ nhân về ứng phó.
Lẽ nào Ôn Đình Vực chỉ là muốn giúp cô gái gọi là Cố Niệm Niệm này, lo lắng Có Niệm Niệm thật sự bị bán cho nên mới kết hôn giả?
Dung Chỉ ngẫm lại cũng không đúng. Ôn Đình Vực còn không phải người vĩ đại như vậy.
Trong lòng hắn nghỉ hoặc không thôi, không khỏi nhìn Cố Niệm Niệm từ trên xuống dưới, đánh giá một chút liền phát hiện có chút không đúng.
Lông mày Cố Niệm Niệm rất câu nhân, phong tình mạnh mẽ, mang theo vài phần hắp dẫn trí mạng, có chút giống người nào đó.
Nếu không nhìn kỹ thì tuyệt đối nhìn không ra.
Dung Chỉ nghĩ, Lâm Thải Tình khẳng định không phát hiện điểm này, bằng không cũng sẽ không để Ôn Đình Vực cưới Có Niệm Niệm.
Chẳng lẽ là bởi vì Có Niệm Niệm giống người kia nên Ôn Đình Vực mới cưới cô?
Dung Chỉ hơi hơi suy tư.
“Ôn Đình Vực cưới cô hẳn không phải là bị ép cưới, mà là nguyên nhân khác.” Dung Chỉ thần thần bí bí nói.
“Nguyên nhân gì?” Cố Niệm Niệm nhướng mày, rất tò mò.
“Cô dựa vào gần đây, tôi sẽ nói cho cô biết.” Dung Chỉ cười híp mắt.
Có Niệm Niệm liền thật sự dựa gần tới.
“Cô hôn tôi một cái thì tôi sẽ nói.” Dung Chỉ cố ý thấp giọng, âm cuối mang theo chút cám dỗ.
Có Niệm Niệm liền ngồi trở về: “Mơ đi.”
Cố Niệm Niệm cô là người có tiết tháo, sao có thể bởi vì một cái bí mật nhỏ mà bán nụ hôn của mình chứ.
Dung Chỉ nháy nháy mắt: “Vậy cũng không còn cách nào.”
“Không có cách thì không có cách.” Cố Niệm Niệm hừ một tiếng.
Cô thu lại lòng hiếu kỳ của mình, nghĩ Ôn Đình Vực thì có thể có nguyên nhân gì chứ?
Muốn tiền thì cô không có, cho dù có thì cũng vô dụng, Ôn Đình Vực có tiền như vậy thì không cần thiết phải tìm thêm một người có tiền.
Muốn dung mạo? Nói thật, Cố Niệm Niệm cô đúng là có vài phần tư sắc, nhưng dạng người như Ôn Đình Vực thì có cực phẩm nữ nhân nào mà không tìm được, sẽ không tham luyến chút mỹ sắc này đâu.
“Cô không muốn biết?” Dung Chỉ híp híp mắt nhìn Cố Niệm Niệm.
Vẻ mặt hắn giảo hoạt như một con hồ ly.
Cố Niệm Niệm kiên định lắc đầu: “Không muốn biết.”
Ẳ Cô dừng lại một chút rồi nói: “Anh thật giống một con hồ ly đấy.”
Gương mặt Dung Chỉ nháy mắt cứng đờ.
Hồ ly, hồ ly không phải để hình dung nữ nhân sao?
“Tôi là nói anh rất đẹp.” Cố Niệm Niệm giải thích.
Nói như vậy thì Dung Chỉ lại thản nhiên tiếp nhận: “Cô cảm thấy tôi giống hồ ly thì giống hồ ly đi!”
“Vậy tôi về sau gọi anh là hồ ly được không?” Cố Niệm Niệm hỏi.
“Có thể.” Dung Chỉ trực tiếp đáp ứng.
Cố Niệm Niệm cảm thấy người này rất sảng khoái! Đáng giá để kết giao!
Chung cư Thang Thần.
Ôn Đình Vực đột nhiên trở về làm cho dì Lý cùng nữ hầu đều bận bịu lên.
Dù sao trước giờ Ôn Đình Vực đều không quay về vào buổi trưa.
“Tiên sinh, ngài muốn ăn chút gì không?” Dì Lý vẻ mặt tươi cười hỏi.
Bà là quản gia Ôn Đình Vực phái tới chăm sóc Cố Niệm Niệm, trước đây vẫn phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Ôn Đình Vực.
“Cố Niệm Niệm đâu?” Ôn Đình Vực hỏi.
“Cố tiểu thư đọc sách mệt, đã ra ngoài đi dạo.” Dì Lý nói.
Ôn Đình Vực “ừm” một tiếng xem như đã biết.
Anh nhìn thời gian một chút giờ này nên ăn cơm rồi, Cố Niệm Niệm sao còn chưa trở lại.
“Các người làm việc đi, không cần quan tâm tôi.” Ôn Đình Vực phân phó dì Lý.
Sau đó anh gọi điện thoại cho Có Niệm Niệm.
“Đang ở đâu?” Ôn Đình Vực hỏi.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Ôn Đình Vực, Cố Niệm Niệm còn có chút không thích ứng, vừa rồi một mực cùng Dung Chỉ vui vẻ nói chuyện phiếm, thanh âm của Dung Chỉ là kiểu dương quang nhẹ nhàng, còn của Ôn Đình Vực lại là vô cùng trầm thấp.
“Tôi đang ở cùng anh…” Cố Niệm Niệm vừa muốn nói thì thấy Dung Chỉ khoát khoát tay với cô.
“Tôi đang ở nhà hàng buffet.” Cố Niệm Niệm nói.
“Buffet?” Ôn Đình Vực giọng điệu có chút cao lên.
“Ừm ừm.” Cố Niệm Niệm vui vẻ nói: “Đồ ăn rất ngon, có cá hồi, đồ uống, khoai tây chiên các loại.”
Đồ uống, khoai tây chiên. Ôn Đình Vực nghe được thì chân mày nhíu lại.
“Đừng ăn nữa, quay về.” Ôn Đình Vực nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Ôn Đình Vực đột nhiên cúp điện thoại như vậy làm Cố Niệm Niệm còn tưởng có chuyện gì, cô nói với Dung Chỉ: “Hồ ly tiên sinh, thật ngại quá, hiện giờ tôi phải về trước rồi.”
“Chồng cô thúc dục sao?” Dung Chỉ nhướng nhướng mày, cười như không cười mà nhìn Cố Niệm Niệm.
Mặt Cố Niệm Niệm đỏ lên: “Đừng nói như vậy, chúng tôi chỉ là hợp đồng hôn nhân.”
Dung Chỉ nhếch khóe môi, ném cho Cố Niệm Niệm một ánh mắt “tôi hiểu”.