Chương 143:
Giờ khắc này cô cái gì cũng không muốn quan tâm, chỉ muốn hảo hảo khóc một trận.
Chẳng sợ trời có sập xuống, Cố Niệm Niệm cũng không cần lo lắng, cô chỉ muốn chui vào lòng người nam nhân này thống thống khoái khoái mà khóc một trận.
Bàn tay nam nhân nhẹ nhàng võ vỗ bả vai Cố Niệm Niệm.
Anh không nói một tiếng nhưng lại cho Cố Niệm Niệm an ủi lớn nhất.
Lồng ngực ấm áp rắn chắc của nam nhân khiến cô vô cùng an tâm.
Đêm tối vô tận không còn khủng hoảng như vậy nữa, bởi vì đã có một người bồi chính mình.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Niệm không khóc đến ngủ, lúc gần sáng thì nước mắt Cố Niệm Niệm rốt cuộc ngừng.
Cô phát hiện áo Ôn Đình Vực đã ướt đẫm, tất cả đều là nước mắt của Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm vô cùng ngượng ngùng: “Thực xin lỗi, tôi làm ướt áo anh rồi.”&p “Không sao.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Một lát sau anh bỗng nhiên đứng dậy cởi áo ra.
Trong màn đêm Cố Niệm Niệm chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ Ôn Đình Vực cởi áo, cho dù như thế nhưng vẫn có cảm giác hormone bùng nỗ.
Nam nhân này, nhất cử nhất động đều tràn ngập dụ hoặc, lúc thượng đề tạo ra con người quả thực là quá ưu ái anh.
Cố Niệm Niệm còn tưởng rằng Ôn Đình Vực vì mặc áo ướt không thoải mái nên mới cởi ra, lại không nghĩ rằng anh nhàn nhạt nói tiếp: “Như vậy lúc cô chui vào lòng tôi sẽ không cảm thấy không thoải mái.”&p
Hô hấp của Cố Niệm Niệm hơi ngừng lại.
Thì ra người nam nhân này là vì mình mà suy nghĩ.
Bởi vì trên áo anh bị nước mắt thám ướt, sợ lúc cô chui vào lòng anh sẽ không thoải mái.
Nhưng Cố Niệm Niệm đã khóc xong rồi, lại có chút ngượng ngùng nếu chui vào lòng anh.
Nam nữ khác biệt, giờ lại là buỏi tối, hai người không chỉ ở’ cùng trong một ổ chăn, cô còn nằm trong lòng Ôn Đình Vực, đây quả thực là quá ái muội.
“Tôi, tôi vẫn là thôi đi.” Cố Niệm Niệm vô cùng ngượng ngùng nói.
Ngữ khí Ôn Đình Vực nhàn nhạt: “Khổ sở liền dựa vào ngực tôi, đêm nay xem như một trường hợp đặc biệt, cái ôm của tôi có thể cho cô mượn, lần sau có thể sẽ không có cơ hội này.”&p Lông mi Cố Niệm Niệm run rảy, một lát sau cô không chút do dự mà lần nữa chui vào lòng Ôn Đình Vực.
Đêm nay xem như một trường hợp đặc biệt đi, để cô tham luyến ôm ấp ấm áp của người nam nhân này, tại lúc cô bất lực khổ sở còn có người nguyện ý ôm mình thì vì sao lại không cần.
Cởi áo ra cái ôm của Ôn Đình Vực càng thêm cực nóng, cái loại da thịt sát nhau làm cả người Cố Niệm Niệm xẹt qua một cảm giác khác thường.
“Mặt cô có thể dịch xuống dưới một chút không?” Một lát sau Ôn Đình Vực bỗng nhiên nói.
Ngữ khí của anh tựa hồ có chút kìm nén.
Cố Niệm Niệm ngắn người, nhất thời còn chưa phản ứng kịp.
“Miệng của cô!” Hô hấp của Ôn Đình Vực có cảm giác rất không thoải mái.
Lúc này Cố Niệm Niệm mới phát hiện miệng mình đang tiếp xúc với điểm nào đó trên ngực Ôn Đình Vực.
“Cái kia, cái kia, thật ngại quá.” Cố Niệm Niệm áy náy nói.
Cô trong lúc vô tình đã chiếm tiện nghỉ của Ôn Đình Vực, Ôn Đình Vực không nói gì, anh tựa hồ đang nỗ lực bình phục nội tâm của mình.
Sau đó là một mảnh trầm mặc, hai người đều nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của đối phương.
Trong thời gian yên tĩnh này, tâm tình Cố Niệm Niệm cũng từng chút từng chút tốt lên.
Cô tự nói với mình, không cần khổ sở, hết thảy đều đã qua, có gì phải khổ sở.
Cố Niệm Niệm cô không phải là nữ nhân làm ra vẻ, cô là một con lật đật không thể đánh ngã!
“Vết thương trên mông là chuyện gì?” Trong đêm khuya yên tĩnh, Ôn Đình Vực bỗng nhiên lần nữa mở miệng.
Anh vốn không định hỏi Cố Niệm Niệm, bởi vì anh nhìn ra Cố Niệm Niệm kiêng ky.
Không ai muốn đem vết thương máu chảy đầm đìa mở ra cho người khác xem, Ôn Đình Vực muốn tôn trọng Cố Niệm Niệm, cho nên lựa chọn không nói.