Chương 158:
Lúc trước cô xem tổng tài văn đã xem qua, những tổng tài đó thích kích thích, bọn họ không thích theo khuôn phép cũ mà làm ở trên giường, lại thích ở phòng khách này, sô pha này, thậm chí là làm ở cầu thang.
Cố Niệm Niệm cắn răng, nghĩ bằng bất cứ giá nào.
Vì báo đáp Ôn Đình Vực, cô liền buông xuống da mặt.
*Dì Lý có ở đó không?” Cố Niệm Niệm vẫn là hỏi một câu.
Cho dù da mặt cô có dày, nhưng cũng ngại ngùng làm trò trước mặt dì Lý.
“Không ở.” Ngữ khí của anh nhàn nhạt.
“Vậy, tôi đây. xuống dưới.” Cố Niệm Niệm cúp điện thoại rồi đi xuống lầu.
Mỗi bước đi của cô đều phi thường gian nan. Tuy cái gì cũng đã nghĩ kỹ rồi, nhưng nghĩ đến chuyện kế tiếp sắp phát sinh vẫn là có chút sợ hãi nói không nên lời.
Đúng lúc Ôn Đình Vực đứng ở cầu thang chờ Cố Niệm Niệm.
Nhìn thấy Cố Niệm Niệm anh liền nhăn mày lại: “Cô phát sốt?”&p Sắc mặt Cố Niệm Niệm sao lại đỏ như vậy, hơn nữa đột nhiên lại chạy lên lầu, chẳng lẽ là phát sốt, không thoải mái nên đi nghỉ ngơi?
Cố Niệm Niệm kinh ngạc mở to mắt.
Cô khẩn trương nên đem lời nói “Cô phát sốt” của Ôn Đình Vực lại nghe thành “Cô phát tao.”&p Mặt Cố Niệm Niệm càng đỏ hơn.
Ôn Đình Vực này thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, nói chuyện sao lại thô tục như vậy chứ.
“Tôi không tôi không.” Cố Niệm Niệm khẩn trương, dưới chân giẫm vào khoảng không trực tiếp ngã xuống đất.
Cũng may Ôn Đình Vực tay nhanh mắt lẹ tiếp được Cố Niệm Niệm, Cố Niệm Niệm ngã vào trong ngực Ôn Đình Vực.
Cảm nhận được lồng ngực cực nóng của nam nhân truyền đến, Cố Niệm Niệm hoảng loạn không thôi.
Cô kinh hoảng ngắng đầu nhìn cặp mắt đen sâu thẳm của Ôn Đình Vực: “Cái đó, tôi không có phát…”&p Chữ phía sau kia cô làm thế nào cũng không nói ra được.
Tuy ngày thường cô rất tùy tiện, nhưng từ ngữ như vậy cô thật sự không nói nên lời.
“Không có thì không có, vậy hiện tại liền bắt đầu.” Ôn Đình Vực nói.
Hô hấp Cố Niệm Niệm dừng lại.
“Cái đó, cái đó, anh đã chuẩn bị tốt biện pháp sao?” Sắc mặt Cố Niệm Niệm đỏ hồng hỏi.
Mắt đen của Ôn Đình Vực hiện lên nghi hoặc: “Cô nói cái gì?
Sắc mặt Cố Niệm Niệm càng đỏ hơn: “Biện pháp!”&p Ôn Đình Vực vẫn là không hiểu được: “Cố Niệm Niệm, có ýgì?
*Tôi nói là áo mưa!” Mặt Cố Niệm Niệm trực tiếp trướng thành màu gan heo.
Ôn Đình Vực sờ sờ cái trán Cố Niệm Niệm: “Cố Niệm Niệm, cô xác định cô thật sự không phát sốt? Tôi đem người mang đến, hiện tại liền mang cô qua đó.”&p *Đem người mang đến?” Cố Niệm Niệm sửng sốt.
Cô hướng ánh mắt đến phòng khách, lúc này Cố Niệm Niệm mới phát hiện có một người đàn ông đang ngồi ở đó.
Nam nhân ăn mặc một thân âu phục thẳng tắp, từ góc độ này căn bản nhìn không rõ dung mạo.
Sợ hãi che trời lắp đất bao phủ Cố Niệm Niệm.
Chẳng lẽ! Ôn Đình Vực vậy mà lại có ham mê này!
Anh ta muốn hai nam một nữ!
“Không, không được, tuyệt đối không được!” Cố Niệm Niệm hoảng sợ nhìn Ôn Đình Vực: “Tôi biết tôi nợ anh một ân tình lớn, nhưng làm vậy tôi thật sự không được, tôi tuyệt đối không làm được.”&p *Cô không phải nói cô muốn tham dự vào sao?” Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm liều mạng lắc đầu: “Ôn Đình Vực, anh muốn tôi làm việc khác đều có thể, cho dù muốn tôi liều cái mạng này cũng không thành vấn đề, nhưng cùng anh còn có nam nhân khác cùng nhau làm cái kia tôi thật sự không tiếp thu được, tôi không phải người như vậy, cho dù anh muốn tôi chết tôi cùng làm không được!”&p Sắc mặt Ôn Đình Vực cứng đờ.