Những vấn đề khác như phương diện tiền bạc thì do Diệp Lăng Thiên giải quyết. Lần đầu tiên Lý Vũ Hân biết Diệp Lăng Thiên lại có năng lực lớn như vậy, cô không khỏi càng thêm kính trọng và ngưỡng mộ Diệp Lăng Thiên.
Những người Diệp Lăng Thiên tìm đều là bạn cũ, có rất nhiều người là anh em tình nghĩa, ông chủ lớn đồng ý cho vay tiền cũng nhiều, suy cho cùng họ vẫn tín nhiệm Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên có thể làm được đến mức này, đã là rất đáng quý rồi.
Sau khi chuẩn bị tất cả mọi chuyện xong xuôi, Lý Vũ Hân dẫn dắt người bắt đầu kiến thiết và khai phá đảo nhỏ. Đối mặt với một hòn đảo nguyên thủy tự nhiên, đoàn người vô cùng nhiệt huyết, ai ai cũng thề phải làm nên sự nghiệp. Mỗi người đều làm việc với khí thế ngất trời.
Đảo mắt lại đến lễ mừng năm mới, Tết năm ngoái Diệp Lăng Thiên trải qua ở nhà Lý Đông Sinh, mà năm nay thì lại thay đổi, biến thành Lý Đông Sinh ở nhà Diệp Lăng Thiên mừng năm mới. Diệp Sương và Trần Tuấn Lương thì về với ông bà chúc Tết. Dù sao cũng đã kết thúc một năm, quanh năm suốt tháng Trần Tuấn Lương đều ở bên ngoài, năm nay nhất định phải trở về. Là vợ, Diệp Sương đương nhiên cũng phải về theo, đây là chuyện không có gì đáng trách. Vì thế, lễ mừng năm mới năm nay cũng chỉ còn lại Lý Đông Sinh và hai người Diệp Lăng Thiên cùng Lý Yến.
Nghỉ ngơi mấy tháng, trong dịp Tết này Diệp Lăng Thiên lại bắt đầu bận rộn. Anh ở nhà đến mùng ba tháng giêng, sau đó lại đi thành phố Y, ngây người ở thành phố Y năm sáu ngày thì lại nhớ tới Đông Hải.
Không còn cách nào, trong khoảng thời gian năm mới này, anh cần phải di chuyển rất nhiều lần để tiến hành bàn bạc chào hỏi, suy cho cùng cũng cần duy trì những mối quan hệ. Một công ty lớn như vậy, không có khả năng một chút đạo lý xã giao thiết lập quan hệ cũng không có, nói ra sẽ trở thành trò cười.
Trong lúc vô tình, Diệp Lăng Thiên đã quen với loại nghênh đón đưa tiễn này. Ở trước mặt một kiểu ở phía sau sinh hoạt một kiểu, biểu hiện trên bàn rượu cũng ngày càng thành thục tự nhiên. Không biết từ lúc nào, anh đã nâng cấp thành một thương nhân tiêu chuẩn... Ít nhất thì... bề ngoài chính là như vậy.
Về chuyện kết hôn của Hứa Hiểu Tinh, tuy rằng ngoài mặt Diệp Lăng Thiên giống như không hề bị ảnh hưởng gì cả, nhưng thực ra dưới đáy lòng anh vẫn bị đả kích rất lớn. Tuy nhiên, anh là một người đàn ông lý trí và thành thục, biết cái gì là của mình, cái gì không phải của mình, cũng như biết cái gì mình nên làm, cái gì không nên làm.
Đến khi Diệp Lăng Thiên hết bận rộn, anh vẫn đang ở Đông Hải, cố gắng dành nhiều thời gian cho Lý Yến một chút, bởi vì tâm trạng của Lý Yến càng ngày càng kỳ lạ. Khoảng thời gian trước, thụ tinh ống nghiệm lần thứ hai thất bại, cộng thêm Lý Yến đã ba mươi bốn tuổi, nếu chờ sang năm cũng đến ba mươi lăm.
Nhìn từ góc độ y khoa mà nói, đến ba mươi lăm coi như là sản phụ lớn tuổi, tỷ lệ mang thai cùng với tính mạo hiểm khi mang thai sẽ tăng lên rất nhiều. Điều này là một đả kích cực lớn đối với Lý Yến.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Lý Yến bắt đầu nóng ruột muốn sinh em bé, nhưng càng muốn thì lại càng không thể có được. Tâm tình của Lý Yến bắt đầu trở nên giảm sút, rất dễ phẫn nộ và bất an, trong cuộc sống thường ngày bởi vì một vài việc nhỏ mà phát cáu với Diệp Lăng Thiên, giữa hai vợ chồng cũng bắt đầu nảy sinh xung đột.
Thế nhưng, Diệp Lăng Thiên hiểu rõ nỗi khổ tâm của Lý Yến, anh vẫn luôn nhường nhịn cô ta, chưa bao giờ cãi nhau với cô ta. Nhường nhịn là vậy, nhưng tâm trạng của Lý Yến càng kích động, tỷ lệ mang thai cũng chính là tỷ lệ thụ tinh ống nghiệm thành công lại càng thấp, hai cái này liên quan lẫn nhau.
Mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng nhiều, tuy rằng cả hai đều không nói rõ, nhưng Diệp Lăng Thiên có thể cảm giác được. Chỉ là bây giờ đã kết hôn rồi, nếu không đến lúc không còn cách nào, có lẽ Diệp Lăng Thiên sẽ không ly hôn với Lý Yến.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy cả đời này chính là như vậy, ở cùng ai cũng vậy thôi. Thế nhưng nửa tháng sau, Lý Yến lại đưa ra đơn ly hôn.
Diệp Lăng Thiên kinh ngạc, vào ban đêm hôm ấy thì giằng co với cô: "Lý Yến, tin hôm nay em đưa anh rốt cuộc là có ý gì?"
Đáy mắt Lý Yến hiện vẻ bi thương: "Em biết, anh đối với em không phải là thích, những ngày nay em rất cảm ơn anh vì đã chiếu cố em. Lúc trước anh kết hôn với em, em biết là bởi vì mẹ em bệnh nặng. Bây giờ mẹ em đi rồi, em cũng ổn định hơn không ít. Bởi vì chuyện con cái mà trong khoảng thời gian này chúng ta đều rất đau khổ.
Em đã suy nghĩ qua, em không định có con, em vẫn muốn quay lại công việc. Em có cảm giác mình không thích hợp với cuộc sống hôn nhân, em phát hiện anh không thương em, tình yêu của em đối với anh cũng không sâu sắc như vậy. Chúng ta ly hôn đi, cuối cùng thì người anh thích vẫn là Lý Vũ Hân."
Diệp Lăng Thiên lắc đầu: "Không, Lý Yến, người anh thích là em, mấy ngày nay anh đã chuẩn bị tốt sẽ cùng em sống quãng đời còn lại, dù không có con cũng không sao, Diệp Sương sẽ có con, con của em ấy cũng chính là con của chúng tôi mà!"
Lý Yến cười thảm: "Nhưng nếu anh thực sự thích em, anh cũng không cần phải chuẩn bị gì cả, chúng ta tự nhiên sẽ ở chung với nhau, không phải sao? Anh cùng lắm cũng chỉ vì muốn miễn cưỡng chính mình tiếp nhận em cho nên mới chuẩn bị tâm lý mà thôi. Lăng Thiên, em có thể cảm giác được người nào yêu em, người nào không yêu em. Dùng tâm cảm nhận đều sẽ rõ."
Diệp Lăng Thiên trầm mặc không nói, anh không biết phải trả lời thế nào. Đúng là anh vẫn chưa buông được Lý Vũ Hân, thế nhưng anh biết, anh và Lý Vũ Hân sẽ không ở chung với nhau.
Lý Yến đau khổ nói: "Anh có thể chịu được chuyện chúng ta không có con sao?" Cô đã uống thuốc đủ rồi, cô rất mệt mỏi, thân thể cũng bị tổn thương, cô muốn khôi phục lại như cũ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Lăng Thiên không biết nên trả lời thế nào. Anh không muốn nói dối Lý Yến, quả thật anh rất muốn có một đứa con.
Sự trầm mặc của anh làm Lý Yến đau đớn, Lý Yến hít một hơi thật sâu: "Mấy ngày này anh đều làm việc cùng Lý Vũ Hân, lẽ nào một chút suy nghĩ cũng không có? Ban đầu là em chia rẽ hai người, là em sai. Lăng Thiên, chúng ta ly hôn đi, chúng ta chung quy không hợp. Em mong anh có thể có con cái của mình, cũng có thể sống thật hạnh phúc với người yêu chân chính của mình."
Diệp Lăng Thiên lắc đầu, nhưng cũng không có lời nào để nói, anh muốn nói cái gì đó. Đúng là đáy lòng anh vẫn còn một phần tình cảm đối với Lý Vũ Hân, thế nhưng sau khi kết hôn, anh đã học được cách kiềm chế.
Lý Yến thở dài: "Em đã viết đơn ly hôn rồi, tháng sau em sẽ được điều đến nơi khác công tác, sẽ không xuất hiện ở thành phố này nữa. Anh đừng hiểu lầm, em rời đi là vì cuối cùng cũng được thăng chức, lãnh đạo nhìn thấy năng lực làm việc của em không tệ, muốn cho em một cơ hội rèn luyện, chứ không phải em cố ý đi."
Nói xong, Lý Yến móc ra một phần văn bản từ trong túi văn kiện đặt lên bàn. Trên tờ đơn, cô đã ký xong tên của mình.
Vì vậy cũng có thể thấy được, lần này Lý Yến không hề nói giỡn.
Diệp Lăng Thiên còn đang do dự, Lý Yến lại nói với anh một câu: "Lăng Thiên, anh phải hỏi lại trái tim của mình thật kỹ. Rốt cuộc người anh yêu là ai, đời người nói dài chứ cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, quan trọng nhất là phải ở cùng với người mình yêu, chứ không phải miễn cưỡng. Em cũng mệt mỏi rồi, chúng ta cứ như vậy đi."
Nói xong, Lý Yến xoay người rời đi.
Diệp Lăng Thiên ở lại tại chỗ, chìm sâu vào trong suy tư.
Kết cục sau cùng tất nhiên là Diệp Lăng Thiên ký vào đơn ly hôn. Lý Yến muốn ly hôn, anh không thể ngăn cản. Anh cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý.
Ba ngày sau, Diệp Lăng Thiên bay đến đảo nhỏ kiểm tra công việc khai thác. Đúng lúc Lý Vũ Hân đang họp, cô bảo người khác tiếp đãi anh. Người nọ giới thiệu với anh dự án xây dựng hiện tại trên đảo nhỏ. Diệp Lăng Thiên kiểm tra một vòng, phát hiện đảo nhỏ hiện đang được xây dựng rất khá. Lý Vũ Hân quả nhiên rất giỏi, Diệp Lăng Thiên vô cùng yên tâm.
Ban đêm, Diệp Lăng Thiên nói nhân viên công tác không cần đi theo anh, anh muốn đi một mình. Đi tới một hồi, đột nhiên anh bắt đầu chạy bộ, chạy vòng quanh bờ biển.
Gió trên biển mang theo hơi lạnh thổi vào khuôn mặt anh, đột nhiên Diệp Lăng Thiên rất nhớ Lý Vũ Hân.
Một thân hình xinh đẹp bước đến phía sau anh.
Diệp Lăng Thiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện vậy mà lại là Lý Vũ Hân.
"Em, em tan việc rồi sao?" Nhìn thấy Lý Vũ Hân đã lâu không gặp, không biết vì sao, Diệp Lăng Thiên vừa vui mừng vừa căng thẳng.
"Đúng vậy, xin lỗi anh, hôm nay quá bận nên không tự mình tiếp đãi anh được, vì vậy em định chạy bộ cùng anh." Lý Vũ Hân cười cười, vô cùng ngọt ngào.
Diệp Lăng Thiên không nói gì, nhìn nụ cười của cô, trong nháy mắt trái tim anh thả lỏng. Có thể Lý Yến nói đúng, anh vốn không quên được Lý Vũ Hân.
Hai người cứ như vậy chạy thẳng xuống dưới. Đến một sườn núi đá, Lý Vũ Hân bị trẹo chân: "A... chân em đau quá!" Cô làm nũng với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên thấy bắp chân trắng nõn của cô xuất hiện một chỗ máu ứ đọng, anh cực kỳ đau lòng, vội vã giúp Lý Vũ Hân xoa bóp mắt cá chân. Anh để cô ngồi nghỉ trên tảng đá lớn.
Lúc này, xung quanh rất ít người, hai người gần như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
"Em nghe nói anh ly hôn?" Lý Vũ Hân có chút căng thẳng hỏi.
Diệp Lăng Thiên ừ một tiếng, cũng không nói nhiều.
"Vậy bây giờ anh có ổn không?" Lý Vũ Hân hỏi.
"Tạm được." Diệp Lăng Thiên không muốn nói anh rất nhớ cô.
Lý Vũ Hân trầm mặc, đột nhiên, cô ôm lấy Diệp Lăng Thiên: "Lăng Thiên, hay là chúng ta thử ở bên nhau?"
Diệp Lăng Thiên kinh ngạc, trong một thoáng thân thể anh cứng đờ.
"Em không muốn lừa dối chính mình, khi anh kết hôn, em cũng rất đau lòng và khó chịu. Em vốn tưởng mình nhất định sẽ quên được anh, nhưng càng thuyết phục bản thân như vậy, em lại càng nhớ anh. Lăng Thiên, bây giờ anh một thân một mình, xem như em xin anh, chúng ta thử xem nhé? Em không muốn sẽ lại tiếc nuối!" Nước mắt của Lý Vũ Hân tuôn rơi, cô khóc đến lê hoa đái vũ.
"Vũ Hân, hiện tại đảo nhỏ kiến thiết rất thành công, em là một người phụ nữ rất giỏi lại ưu tú, tội gì phải vì người như anh..." Diệp Lăng Thiên không thể tin được, anh lắc đầu.
"Không, đảo nhỏ kiến thiết thành công như thế phần lớn đều là nhờ anh. Nếu không có anh gom góp tài chính, nếu không có anh cổ vũ em vào lúc nguy cấp, em cũng sẽ không khai phá hòn đảo một mình thành như vậy được, tất cả đều nhờ anh! Diệp Lăng Thiên, nếu không có anh, em cũng sẽ không tiếp nhận dự án này, cũng sẽ không chống đỡ đến tận bây giờ! Anh có hiểu không?!" Lý Vũ Hân hét to.
Diệp Lăng Thiên cảm động, lại ảo não vì bản thân nhát gan. Anh trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Vũ Hân: "Vũ Hân, đều tại anh quá nhu nhược, anh đã thích em từ rất lâu rồi, thế nhưng anh luôn không biết mình nên yêu đương thế nào, nên mới khiến cho em không có cảm giác an toàn với anh, cho nên..."
Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói: "Là anh không tốt, tóm lại, nếu em nguyện ý cho anh cơ hội, chúng ta cứ thử xem. Anh nhất định sẽ đối tốt với em."
Lý Vũ Hân nghe vậy, vui vẻ ôm lấy Diệp Lăng Thiên, mà Diệp Lăng Thiên cũng ôm eo cô thật chặt.
Giờ khắc này, hai người thầm nghĩ sẽ ở bên cạnh nhau, mặc kệ những chuyện khác. Đời người khó có được niềm vui, mặc kệ tất cả, vui vẻ là quan trọng nhất...
Dưới ánh trăng, thân ảnh hai người quấn quít lấy nhau, giống như dây mây mới được trồng trên cây nguyệt quế tại đảo nhỏ, vĩnh viễn không xa rời.