“Anh nghe đi để em nấu cho.” Lý Yến chủ động nói.
“Em biết nấu không?” Diệp Lăng Thiên tò mò hỏi.
“Không biết thì em có thể học mà, anh mau nghe đi, ở đây giao cho em.” Lý Yến cầm lấy chiếc muôi trong tay Diệp Lăng Thiên rồi bắt đầu tự làm, mặc dù trông hơi vụng về một chút.
Diệp Lăng Thiên nhìn rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng bếp mới nghe.
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Ở nhà, có chuyện gì sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Anh bảo Lưu Thượng Vinh thông báo cho em ngày mai đi xã giao cùng anh à?” Lý Vũ Hân hỏi.
Diệp Lăng Thiên giật mình, sau đó đáp: “Ừ, đúng thế. Anh đã hẹn mấy quan chức chính phủ ngày mai đi chơi golf, là bước cuối cùng cho việc của công ty thực phẩm nên ngày mai đi xã giao, chuyện này cũng coi như kết thúc viên mãn. Hơn nữa chỉ cần công ty còn tồn tại thì sẽ phải qua lại với họ, đây là điều khó tránh khỏi, giữ mối quan hệ tốt vẫn lợi hơn.”
“Đương nhiên em hiểu những điều này, quan hệ học là môn quan trọng nhất trong thương trường. Em chỉ tò mò sao tự nhiên anh lại muốn gọi em đi cùng? Chẳng phải trước đây anh đều tự làm những việc này ư?” Lý Vũ Hân lại hỏi.
“Ừm, cấp bậc của những vị quan chức lần này khá cao, hơn nữa có quan hệ mật thiết với công ty chúng ta. Em là tổng giám đốc của công ty, tiếp xúc, làm quen với họ là điều rất cần thiết. Đương nhiên anh cũng chỉ nói vậy thôi, nếu em không có thời gian hoặc không muốn đi thì có thể không đi, không sao cả. Anh biết em không thích đi xã giao kiểu này.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười.
“Chỉ vậy thôi sao?” Lý Vũ Hân không tin lắm.
Diệp Lăng Thiên im lặng một lát mới nói: “Chỉ vậy thôi, không có lý do gì khác, em đừng suy nghĩ nhiều.”
“Được rồi, ngày mai khi nào anh đi thì gọi em, em đi cùng anh. Vậy nhé.” Lý Vũ Hân đồng ý rồi cúp máy.
Diệp Lăng Thiên đặt điện thoại xuống, trong lòng như có điều suy nghĩ, sau đó anh và Lý Yến mang thức ăn lên xe, tới bệnh viện ăn tối cùng ba mẹ Lý Yến.
Tình trạng của mẹ Lý Yến mỗi ngày một tồi tệ hơn, bệnh này là như thế, chưa đến lúc cuối bạn sẽ không phát hiện ra, chỉ bệnh nhân cảm nhận được, những người khác không thể nhìn ra có điều gì khác thường. Mà một khi phát bệnh là sẽ cách cái chết không còn bao lâu nữa, hiện tại mẹ của Lý Yến là như vậy, mỗi ngày một nặng hơn, Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận được sinh mệnh của bà đang trôi dần từng ngày, họ đều biết ngày tháng còn lại của bà không còn nhiều nữa.”
Sáng hôm sau Diệp Lăng Thiên đi đón Lý Vũ Hân, sau đó đi thẳng tới sân golf ở ngoại ô. Những vị khách còn lại hoặc là có tài xế riêng đưa tới, hoặc là Lưu Thượng Vinh phái người đến đón, những chuyện này Diệp Lăng Thiên không cần quan tâm.
“Em thấy gần đây anh hơi khác thường, mặc dù hôm qua anh nói có lý nhưng tại sao trước đây anh không làm vậy? Bây giờ anh đưa em đi xã giao cùng khiến em cảm thấy hơi lạ.” Lý Vũ Hân hỏi.
“Em muốn nghe sự thật không?” Diệp Lăng Thiên hỏi lại.
“Muốn.”
“Nói thật thì trước đây anh không đưa em tham gia những buổi xã giao này là vì thực lực của chúng ta khi ấy còn quá yếu. Cái gọi là xã giao, cho dù là với công ty khác hay là với chính phủ thì đều là cầu xin người khác, phải nhìn sắc mặt người khác, em là phụ nữ nên không tiện, anh cũng không muốn em chịu thiệt thòi.
Hơn nữa anh cũng biết tính em, em không thích những buổi xã giao thế này. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ tuy chúng ta không phải công ty lớn, nhưng xét về quy mô hiện tại của công ty, lại thêm mối quan hệ của anh, dù đi gặp ai hay giao thiệp với ai đều không cần cầu xin hay nhìn sắc mặt người khác, đa phần chỉ là quan hệ bạn bè hoặc giúp đỡ cùng có lợi mà thôi.
Anh đưa em đi cùng là muốn em làm quen, hiểu biết nhiều hơn về họ, tạo lập mối quan hệ cá nhân của mình. Sẽ có ngày anh phải rời khỏi công ty, sớm muộn gì công ty cũng do một mình em quản lý, vậy nên en cần những quan hệ này.” Diệp Lăng Thiên từ tốn giải thích.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lý Vũ Hân nghe Diệp Lăng Thiên thì cau mày hỏi.
“Anh không muốn làm gì cả, chỉ là có khả năng này thôi, chưa biết chừng một ngày nào đó anh sẽ nghỉ việc. Em cũng biết anh không phải dân chuyên nghiệp, nếu công ty phát triển hơn nữa, em cảm thấy người ngoài ngành như anh tiếp tục ngồi vị trí chủ tịch hội đồng quản trị có thích hợp không?”
“Đây chỉ là cái cớ của anh thôi.” Lý Vũ Hân không tin chút nào.
“Có thể là vậy, anh cũng chỉ nói thế thôi, chủ yếu là vì anh lười, muốn sau này có thể giao hoạt động quan hệ công chúng này cho em.” Diệp Lăng Thiên cười, không nói tiếp nữa.
“Có thể ngày mai anh phải đến thành phố Y, bên này có chuyện gì thì em hãy gọi cho anh.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói tiếp.
Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân chơi golf với các lãnh đạo cả buổi, buổi trưa cùng nhau ăn cơm và đương nhiên sẽ uống rượu. Khi về Lý Vũ Hân lái xe của anh, còn anh đã say, ngồi ở vị trí lái phụ.
“Chắc tới thứ hai việc xử phạt và thẩm tra đối với các cửa hàng của chúng ta sẽ kết thúc, chuyện này cũng sẽ kết thúc tại đây. Thứ hai em đốc thúc các công ty thực phẩm hoặc liên hệ với các bộ phận nhé, tranh thủ loại bỏ ảnh hưởng đối với chúng ta càng sớm càng tốt. Chuyện bên Đông Hải đã giải quyết, nhưng bên thành phố Y vẫn chưa xong, lần này anh tới đó tìm quan hệ, giải quyết chuyện thành phố Y luôn.” Diệp Lăng Thiên hạ cửa sổ xe xuống, châm thuốc hút.
Lý Vũ Hân gật đầu, không đáp.
“Anh về nhà hay đến bệnh viện? Nếu anh đến bệnh viện thì em đưa anh tới bệnh viện luôn, sau đó em tự bắt xe về.” Lý Vũ Hân hỏi.
“Về nhà trước rồi anh lái xe tới bệnh viện sau.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
“Anh uống rượu rồi.”
“Không sao, chút rượu này không ảnh hưởng đến anh.”
“Không phải ảnh hưởng hay không ảnh hưởng, lỡ như bị bắt thì sao? Em đưa anh đến bệnh viện rồi bắt xe về là được. Mẹ của Lý Yến thế nào rồi? Đã khoẻ hơn chưa?” Lý Vũ Hân chậm rãi hỏi.