CHƯƠNG 70: THÀNH CÔNG (BA)
Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên rất lâu cũng không nói gì, sau đó hỏi Diệp Lăng Thiên: “Anh có người yêu chưa? Ý tôi nói là bạn gái đó.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân một chút sau đó đốt một điếu thuốc, nhìn ngoài cửa sổ cũng không nói lời nào.
“Tôi không có ý gì khác đây chẳng qua chỉ là cảm thấy anh sống quá mệt mỏi, tôi nghĩ anh nên sống vui vẻ hơn một chút, học cách hưởng thụ cuộc sống đi.” Lý Vũ Hân cảm thấy mình nói sai, vội vàng chữa lại.
“Có lẽ anh nên thử nói chuyện yêu đương đi.” Lý Vũ Hân sau đó lại nói thêm.
Diệp Lăng Thiên vẫn không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó anh cầm lấy chai rượu vang rót hết rượu trong chai ra ly sau đó ngửa đầu uống một hớp hết sạch, lúc để ly xuống mới nhìn Lý Vũ Hân nói ra: “Mặt cô đỏ lên rồi, đừng uống nữa, uống say không tốt cho cơ thể đâu, đi nghỉ ngơi sớm đi ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy.”
Diệp Lăng Thiên nói xong đi ra khỏi phòng của Lý Vũ Hân.
Nhìn Diệp Lăng Thiên rời đi trong lòng Lý Vũ Hân cảm thấy là lạ, sự tò mò trong lòng cô đối với người đàn ông này cũng là càng ngày càng tăng lên.
Ngày hôm sau đối với Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên mà nói quả thực là một ngày bận rộn, đến Paris họ muốn ký được hợp đồng với Ravel thì trước hết phải bàn bạc tới những nội dung có liên quan trước.
Hai ngày sau đó, mấy người Hoàng Linh vừa mới trở về nước lại bay tới Paris một lần nữa, bắt đầu vượt mọi khó khăn gian khổ tiến hành hiệp thương với người của công ty Ale, cuối cùng sau một tuần hai bên đã chính thức ký hợp đồng với nhau, công việc xong xuôi Lý Vũ Hân mới dẫn một đám người về nước. Toàn bộ chuyến đi tới nước D tổng cộng mất nửa tháng.
Sau khi về nước, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đi thẳng về nhà, Lý Vũ Hân về nhà tắm rửa thì đi ngủ, còn Diệp Lăng Thiên ngồi trong phòng kiểm tra bốn phía một lần xong mới vội vàng lái xe đi tới bệnh viện thăm Diệp Sương.
Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đã về thì vô cùng vui vẻ, bệnh của cô ấy đã có phần chuyển biến tốt đẹp, ít nhất là đã có thể tự đi tiểu một cách bình thường rồi, cái này nói rõ cuộc phẫu thuật thay thận đã thành công tốt đẹp, trước mắt mà nói thì hiệu quả cũng rất lý tưởng, dựa theo lời bác sĩ nói thì chỉ cần chức năng cơ thể của cô có thể khôi phục lại bình thường thì cô ấy có thể chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ra ngoài.
Lúc Diệp Lăng Thiên từ bệnh viện trở về phát hiện ra Lý Vũ Hân đã đi xuống lầu đang ngồi cùng Hứa Hiểu Tinh ở trên ghế sofa trò chuyện với nhau lúc này anh mới nhớ tới hôm nay là chủ nhật, hôm nay là ngày nghỉ của Hứa Hiểu Tinh.
“Chào cô giáo Hứa.” Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh cười nói.
“Ôi, Diệp đại soái ca, tôi nói này Diệp đại soái ca, có phải anh cùng người đẹp của chúng tôi say mê hưởng thụ quãng thời gian lãng mạn ở nước D hay không mà hoàn toàn quên mất cả tôi rồi?” Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên bắt đầu trêu chọc.
“Hứa Hiểu Tinh, cậu không nói nói nhảm thì cậu sẽ chết à.” Lý Vũ Hân đỏ mặt mắng.
“Tớ nói như vậy nhưng đó là sự thật, đi nước D cả nửa tháng mà không hề thấy gọi điện thoại hay nhắn cho cho tôi một tin nhắn nào cả.” Hứa Hiểu Tinh oán trách nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên thực sự cảm thấy xấu hổ nhưng lời vừa rồi của Hứa Hiểu Tinh cũng là lời nói thật, anh thật sự đã không gọi điện thoại hay nhắn tin gì cho Hứa Hiểu Tinh dù chỉ một lần.
“Ôi, tôi xem quan hệ giữa hai người là quan hệ như thế nào vậy? Người ta đi tới nước D công tác tại sao phải gọi điện thoại hay nhắn tin cho cậu làm gì? Chẳng lẽ hai người các cậu đã xác định quan hệ yêu đương rồi à?” Lý Vũ Hân cũng bắt đầu trêu chọc lại Hứa Hiểu Tinh.
“Nhất định phải yêu nhau thì mới có thể gọi điện thoại gửi tin nhắn cho người kia à? Mục nào của pháp luật quy định như vậy? Chẳng lẽ bạn bè đi ra ngoài lâu ngày thì không nên gọi điện thoại hay nhắn tin báo cho tớ biết hay sao?” Hứa Hiểu Tinh mắng lại.
“Các cô trò chuyện với nhau đi, tôi đi tắm đã.” Diệp Lăng Thiên không có hứng thú tham gia vào cuộc chiến của hai cô gái này nên nên rời khỏi.
“Cậu nói anh ấy thật sự biết tiếng Pháp hơn nữa còn thật nói một cách lưu loát sao?” Đợi Diệp Lăng Thiên đi khỏi rồi Hứa Hiểu Tinh lôi kéo Lý Vũ Hân hỏi.
“Tớ lừa cậu làm gì, dù sao lần này đi nước D bọn tớ không hề mang theo phiên dịch, người phiên dịch duy nhất chính là anh ấy thì cậu nói xem có lưu loát hay không? Tớ thật sự hơi không hiểu được anh ấy rồi đấy, tớ cũng từng hỏi anh ấy sao ngoại ngữ của anh ấy tốt như vậy thì anh ấy nói là tự học.”
“Sau đó lúc đi chơi ở Paris dường như anh ấy rất quen thuộc với nơi đó nên tớ lại càng cảm thấy kì lạ, anh ấy từng nói với tớ là anh ấy từng tới nước D vài lần nhưng không phải trước kia cậu đã nói là anh ấy vẫn luôn ở trong quân ngũ sao? Trong quân ngũ mà còn có thể ra nước ngoài đi công tác được à? Tớ thật sự không hiểu, anh ấy không nói bất cứ chuyện gì, tâm sự lúc nào cũng nặng trĩu, bây giờ tớ đã hơi tán đồng với suy nghĩ của cậu anh ấy là một người có tâm sự.” Lý Vũ Hân nhìn theo phương hướng Diệp Lăng Thiên đi khỏi nhỏ giọng nói với Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh sững sờ, ánh mắt hơi ngây ngốc nhìn về hướng căn phòng của Diệp Lăng Thiên, không nói gì.
Sáng hôm sau Lý Vũ Hân tới trụ sở chính của tập đoàn họp còn Diệp Lăng Thiên thì vẫn ngồi ở bên ngoài phòng họp chờ, nửa đường gặp phải Lý Tiên Nguyên, Lý Tiên Nguyên bắt tay Diệp Lăng Thiên còn nói tìm thời gian mời Diệp Lăng Thiên ăn cơm.
“Diệp Lăng Thiên, có chuyện này tôi muốn nói với anh một chút, lần này chúng ta có được thành công rất lớn cho nên tập đoàn muốn thưởng cho tất cả những người tham dự công tác lần này, tôi đã đem tên của anh báo lên, anh chính là công thần lớn nhất, tiêu chuẩn do tôi định ra, sau khi trở về tôi sẽ đưa danh sách lên cho tập đoàn ký tên, anh nói xem anh muốn được thưởng cái gì nào?” Ngồi trên xe, Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, sau đó nói: “Không phải tôi đã nói với cô rất rõ ràng rồi sao? Tôi không cần gì cả, hơn nữa tôi cũng không phải là người của công ty của các cô.”
“Tôi biết nhưng bắt đầu từ bây giờ anh chính là người của công ty chúng tôi rồi. Trước mắt phiên dịch vừa nộp đơn xin thôi việc xong, cô ấy đã mang thai nên đã quyết định làm vợ toàn thời gian ở nhà cho nên công ty đã quyết đinh nhận anh làm phiên dịch của công ty, sau này thỉnh thoảng công ty và đối tác bên nước D sẽ có hoạt động kinh doanh nên không thể thiếu người biết tiếng Pháp như anh được.”
“Trước mắt tiền lương của anh sẽ bằng với người phiên dịch trước kia một tháng lương ba mươi triệu, đương nhiên đây cũng không phải phần thưởng mà tôi vừa nói với anh, mà công việc ở công ty của anh cũng là bán thời gian thôi, nhưng anh nhất định phải hoàn thành hết tất cả công việc phiên dịch.”
“Liên quan tới chuyện ban thưởng thì anh hãy để tôi nói một chút cái nhìn của tôi đi, tôi biết là anh rất mâu thuẫn nhưng anh phải biết rằng tôi giúp anh không phải với tư cách cá nhân và tôi cũng không lấy thân phận riêng để hoàn thành công việc này, tôi đại diện cho công ty nên anh giúp tôi chính là đang giúp công ty, tất cả mọi người đều nhìn thấy cống hiến của anh trong lần hợp tác này, nên công ty của chúng tôi là một công ty thưởng phạt phân minh, nếu trong danh sách khen thưởng không có anh thì anh nghĩ những nhân viên khác sẽ nghĩ như thế nào?”
“Hơn nữa bây giờ người phía trên đang quan sát tôi cũng sát sao nên tôi không thể làm một chút sai lầm nào cho người khác nắm được cán, cho nên lần khen thưởng này anh nhất định phải nhận. Tôi không muốn anh thông cảm với tôi mà là lần này anh đang giúp tôi chứ không phải là tôi đang giúp anh, khen thưởng anh đều chiếu theo quy củ hết anh hiểu không? Mặt khác, tôi cũng không phải một người thích nợ ân tình của người khác nếu không tôi sẽ ngủ không ngon. Anh đừng để tôi phải khó xử có được không?” Lý Vũ Hân đem lí do thoái thác đã sớm nghĩ kỹ nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nghĩ nghĩ, mặc dù trong lòng rất mâu thuẫn nhưng vẫn gật nhẹ đầu, sau đó nói ra: “Cô cứ làm theo quy củ đi, tôi cũng không mong muốn gì hơn.”