Diệp Lăng Thiên không nói chuyện, chỉ chậm rãi bước đi cùng Lý Vũ Hân.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng chuông ở tháp đồng hồ truyền đến, tiếp thứ hai cũng lập tức nối tiếp vang lên. Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đều ngẩn người, sau đó Diệp Lăng Thiên lấy điện thoại ra xem, thì ra đã đến mười hai giờ đêm.
Hai người bèn đứng tại chỗ, nhìn về phía tháp đồng hồ, sau khi mọi người đếm ngược theo tiếng chuông, hai bên bờ sông bỗng nhiên đốt pháo, pháo hoa sáng lạn vô cùng, nở rộ ra vô số hình dạng trên không trung. Trong lúc phóng pháo hoa, rất nhiều người bắt đầu chạy đến bờ sông thả hoa đăng. Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên vẫn đứng tại chỗ không động, cũng không nói chuyện.
Trên con đường phía sau hai người không xa, một chiếc xe có dấu hiệu cảnh sát đậu ở ven đường, Lý Yến ngồi ở trong xe lẳng lặng nhìn Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đang đứng bên bờ.
Cô ta đã đến đây được một lúc, cô ta nói chuyện điện thoại với Diệp Lăng Thiên xong thì cảm thấy rất băn khoan, rất có lỗi với Diệp Lăng Thiên. Tối hôm nay đón Giao Thừa, mà cô ta lại phải thực hiện nhiệm vụ, bỏ lại Diệp Lăng Thiên đứng hóng gió ở bờ sông một mình.
Nghĩ như vậy, cô ta bèn nhờ người trông coi thay mình, sau đó lái xe đến bờ sông, muốn đến đây vượt năm với Diệp Lăng Thiên. Kết quả, cô ta lái xe đến bờ sông, lúc đang chuẩn bị xuống xe thì phát hiện Diệp Lăng Thiên đang ở bên Lý Vũ Hân.
Thấy cảnh này, trong lòng Lý Yến bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, rất đau. Nếu là trước đây, có lẽ cô ta sẽ không nghĩ nhiều, nhưng lần này không giống trước, cô ta cảm nhận được hạnh phúc, cảm nhận được hạnh phúc Diệp Lăng Thiên mang đến cho mình, cũng cảm nhận được hạnh phúc của cuộc hôn nhân này, cô ta cho là thật, cô ta ích kỷ, cô ta không muốn mất đi. Bởi vì không muốn mất đi mới có thể để ý, mới có thể đau lòng.
Cô ta cứ đi theo như vậy, ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân sóng vai bước đi.
Thật lâu sau, Lý Yến khởi động xe lần nữa, cô ta lái xe quay về cục cảnh sát dưới pháo hoa đầy trời.
Sau khi pháo hoa dần tắt, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân mới chậm rãi cúi đầu.
"Không còn sớm nữa, em phải về đây." Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, nói: "Anh cũng vậy, em có lái xe đến đây không?"
"Có."
"Anh cũng có." Hai người nói vài câu không hề ý nghĩa, cuối cùng Diệp Lăng Thiên nói với Lý Vũ Hân: "Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ, cũng chúc anh và Lý Yến có thể hạnh phúc mỹ mãn."
"Cảm ơn!"
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Sau đó hai người cùng xoay người, cùng bước đi.
Diệp Lăng Thiên lái xe về nhà, lúc về đến nhà đã gần một giờ. Anh mở cửa bước vào, phát hiện đèn vẫn sáng, mẹ Lý Yến đang ngồi xem TV một mình ở phòng khác, TV còn mở, nhưng người đã ngủ thiếp đi.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, đi qua đẩy người, nói: "Mẹ, dậy nào. Mẹ buồn ngủ sao không lên giường lên ngủ, sao lại ngủ gật ở đây?"
"Ai nha, sao mẹ lại ngủ quên rồi, mẹ thấy con đi ra ngoài nên ở đây đợi con, sợ con về không có ai để đèn, cũng sợ con ra ngoài quên mang chìa khóa, sẽ không vào nhà được. Con đói bụng không? Nếu đói thì mẹ hâm lại đồ ăn cho con." Mẹ Lý Yến nói.
Nghe được những lời này của mẹ Lý Yến, trong lòng Diệp Lăng Thiên vô cùng cảm động, kể từ sau khi mình đi bộ đội tham gia quân ngũ, đã bao nhiêu năm qua đi, chưa từng có ai đối xử với anh như vậy.
"Không cần đâu mẹ, con không đói. Mẹ đi ngủ trước đi, bây giờ mẹ phải yêu quý cơ thể của mình, không cần lo cho bọn con đâu, sau này nếu con ra ngoài vào buổi tối thì mẹ cũng đừng chờ con, con có chìa khóa." Diệp Lăng Thiên đỡ mẹ Lý Yến đi vào phòng ngủ, sau đó mới đi rửa mặt lên giường đi ngủ.
Vừa nằm xuống giường không được bao lâu, Diệp Lăng Thiên đã nhận được điện thoại của Diệp Sương gọi đến.
"Anh, năm mới vui vẻ."
"Ừ, năm mới vui vẻ, sao bây giờ em còn chưa ngủ?"
"Đều chưa ngủ cả, bên nhà bọn họ có thói quen đón Giao Thừa, đêm Giao Thừa nào cũng không ngủ cả. Bọn em đang chơi mạt chược đây này."
"Chơi mạt chược? Chơi với ai?"
"Không ai cả, em chơi với Tuấn Lương, có cả ba mẹ anh ấy nữa."
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó cạn lời nói: "Mấy người đúng là biết chơi."
"Chơi mạt chược chính là phong tục bên này của người ta, nói với anh, tối nay em thắng không ít tiền đâu. Đúng rồi, chị dâu em đâu, đã ngủ chưa? Đưa điện thoại cho chị dâu đi, em chúc mừng năm mới chị ấy."
"Chị dâu của em không có ở nhà."
"Hả? Không có ở nhà? Là sao?"
"Không sao cả, tối nay cô ấy trực ban ở đơn vị. Được rồi, anh vừa mới mơ màng ngủ đã bị em đánh thức, em đi ngủ đi, anh sẽ chuyển lời cho chị dâu em, thay anh chúc mừng năm mới ông bà. Không nói nữa, anh đi ngủ đây." Diệp Lăng Thiên cười, sau đó cúp điện thoại.
Mới vừa cúp điện thoại chuẩn bị đi ngủ thì lại nhận được điện thoại của mấy người Vương Lực, Chu Ngọc Lâm, ngày càng nhiều tin nhắn gửi đến điện thoại, nhiều đến mức cuối cùng Diệp Lăng Thiên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi đặt lên tủ đầu giường, dù là tin nhắn hay điện thoại anh cũng không nhận nữa, anh thật sự muốn đi ngủ rồi.
Đang ngủ, Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên cảm giác có người đến gần mình, anh hoảng sợ mở bừng mắt, kết quả nhìn thấy khuôn mặt của Lý Yến.
"Đã về rồi à."
"Ông xã, năm mới vui vẻ!" Lý Yến nói với Diệp Lăng Thiên xong bèn hôn thẳng lên khóe miệng Diệp Lăng Thiên.
"Mấy giờ rồi? Về sớm vậy, anh cứ tưởng đến sáng em mới về."
"Năm rưỡi rồi, bình thường buổi sáng không có chuyện gì cả, em bèn về nhà luôn. Đi ngủ bù một lát. Hỏi anh đó, sao anh không nhận điện thoại của em?" Lý Yến vừa cởi quần áo vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngẫn người, chỉ điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường: "Anh chuyển chế độ im lặng, em xem là biết vì sao anh không mở điện thoại, mãi đến ba giờ anh mới ngủ, cũng mới ngủ được một giờ thôi."
Lý Yến lên giường ngủ, lấy điện thoại của Diệp Lăng Thiên lên nhìn, có hơn chục cuộc gọi nhỡ, tin nhắn cũng có hơn bảy mươi tin.
"Tối qua trên bờ sông có náo nhiệt không?" Lý Yến hỏi.
"Khá náo nhiệt, năm nào cũng là dáng vẻ kia." Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.