Lão Dư nghe xong cười nói: "Cậu đúng là không hề khách khí, nhưng nói ra là điều cần thiết."
"Trước khi tới đây, tôi đã sắp xếp người điều tra công ty của cậu, hay nói cách khác, theo thủ tục bình thường, cậu có thể thế chấp toàn bộ công ty, ước tính có thể vay tới 1500 tỷ. Lần này là trường hợp đặc biệt, tôi có thể cam kết cho cậu vay 6000 tỷ. Đây là mức giới hạn, nhiều hơn tôi cũng không có, hơn nữa, nhiều hơn sẽ khiến người khác nghi ngờ."
"Tôi còn có một căn biệt thự mua hơn 90 tỷ, tôi đã bỏ vài tỷ để sửa sang lại, ngoài ra còn có một chiếc xe mua vài tỷ. Những thứ này cũng có thể đem ra thế chấp, nhiêu đó có thể vay bao nhiêu tiền?" Diệp Lăng Thiên tiếp lời.
"Ý cậu là tiền còn ít à." Lão Dư cười nói.
"Vậy đi, tính cả xe, cả nhà của cậu, tôi cho cậu vay tối đa được 6900 tỷ, không nhiều hơn được nữa. Với cả, tôi cho phép cậu làm bản đánh giá giá trị tài sản thế chấp cao hơn một chút, để tránh làm cho người khác nghi ngờ."
"Lão Dư, 6900 tỷ, thêm 900 tỷ của tôi, khoản tiền này còn lâu mới đủ. Ông cũng biết, không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới. 6000 tỷ có thể phát triển cái đảo này. Nhưng nếu cầm 6000 tỷ đó đi phát triển đảo, kế hoạch của ông coi như hoàn thành, nhưng tôi thì thua thiệt, chẳng còn một đồng. Tôi hy vọng cả tôi và ông đều đạt được mục đích, tốt nhất là tôi cũng có thể thu hồi được một phần vốn đầu tư, dĩ nhiên, tôi biết không thể tạo ra lợi nhuận. Vì vậy, tôi nghĩ số tiền này vẫn không đủ." Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
"Tiểu Diệp, thế này, vì vấn đề này, lão Dư đã tìm đến tôi, tôi cũng đã cố gắng hết sức xem xét. Vì chuyện này mà tôi đã phải tìm một số công ty, rồi sắp xếp thế này. Đúng lúc tìm thấy tập đoàn Hoa Dương muốn mở một cơ sở sản xuất mới ở Trung Nam. Tôi đã giới thiệu công ty dệt may của cậu cho họ, cũng nhấn mạnh với họ là cậu đã đầu tư hơn 2400 tỷ vào công ty dệt may này.
Và hiện tại công việc kinh doanh rất tốt. Hơn nữa, thiết bị sử dụng cũng là loại tiên tiến nhất, đầy đủ nhất, địa điểm đủ rộng, dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh và điều quan trọng là còn có công nhân lành nghề. Cuối cùng, tập đoàn Hoa Dương đã cam kết với tôi sẽ mua lại công ty của cậu với cái giá không dưới 4500 tỷ.
Lúc nào có thời gian, bên cậu có thể đến đàm phán giá cụ thể với tập đoàn Hoa Dương. Tập đoàn Hoa Dương có được công ty cậu, chúng tôi đương nhiên sẽ tìm cách bồi thường cho tập đoàn Hoa Dương. Vậy nên, nếu cậu không có ý kiến gì thêm, thì có thể nâng giá một chút với tập đoàn Hoa Dương, tôi cho cậu một cái giá, 5400 tỷ đến 5700 tỷ là con số bọn họ có thể chấp nhận, cậu cũng có thể chấp nhận.
Dù sao bên chúng tôi cũng đã chiết khấu cho họ với giá trị trên hàng ngàn tỷ rồi. Đấy là điều thứ nhất, thứ hai là tôi có thể cung cấp cho cậu thiết bị phát điện và thiết bị lọc nước cho dự án, không lấy của các cậu một phân tiền, dĩ nhiên chúng tôi chỉ cho chi phí thiết bị.
Nhưng sau khi tài trợ, đương nhiên bên cung cấp cũng cần thực hiện một số hoạt động quảng cáo, cậu phải phối hợp với họ. Tôi cũng đã giúp cậu hỏi về thiết bị phát điện và lọc nước, giá đã khoảng 3000 tỷ, ngoài ra còn thêm chi phí lắp đặt và bảo trì, chi phí không hề thấp, việc này cậu cần tự mình giải quyết. Nói cách khác, chúng tôi chỉ có thể giúp cậu được khoảng 6000 tỷ. Đây là chúng tôi đã cố hết sức rồi." Bộ trưởng Lý tự giác nói.
"Có một vấn đề ở đây. Nếu các cậu bán công ty dệt may đi, đến lúc đó có thể sẽ không vay được nhiều tiền."
"Tôi đã nói 6900 tỷ là 6900 tỷ, thiếu một xu thì tôi tự mình đi tìm ông." Lão Dư hơi tức giận nói.
"Không phải, lão Dư, tôi, bên chúng tôi..."
"Đừng ở đây tôi tôi nữa. Ông có vấn đề gì thì tự mình giải quyết đi, hôm nay tôi gọi ông đến đây để giúp giải quyết vấn đề, được rồi, chuyện bên ông cứ quyết định vậy đi. Tiểu Diệp, tôi tính cho cậu xem, bản thân cậu có 900 tỷ, ngân hàng cho vay 6900 tỷ, bên này giúp cậu khoảng 6000 tỷ, tức là 13800 tỷ. Thiết bị phát điện và lọc nước thì miễn phí, nói cách khác đã tới 16500 tỷ rồi, đủ đúng không?" Lão Dư hỏi.
Diệp Lăng Thiên hơi do dự, quay sang nhìn Lý Vũ Hân, sau đó nói: "Đây là tổng giám đốc của công ty chúng tôi, dân chuyên nghiệp, nói thật, tôi cũng chỉ là người ngoại đạo thôi. Vũ Hân, em nói xem được không."
Lý Vũ Hân hơi căn thẳng, nhưng vẫn nói: "Các lãnh đạo, theo ước tính sơ bộ của tôi, chúng ta cần khoảng 24000 tỷ. Hay nói cách khác, chúng ta cần thêm hơn 6000 tỷ nữa."
"Còn thêm bằng đấy nữa hả?" Lão Dư kinh ngạc nói, sau đó hỏi người đàn ông trung niên đi cùng: "Theo những gì anh tính toán thì kinh phí bao nhiêu là đủ?"
"Ít nhất là 18000, 24000 tỷ... không tính nhiều." Người đàn ông trung niên gật đầu.
"Vậy các người nghĩ xem dùng cách nào để kiếm thêm 6000 tỷ đi." Lão Dư gật đầu hỏi.
"Lão Dư, hay là vậy đi, thái độ bên tôi là thế này, chúng tôi không có cách nào giúp đỡ được ông. Điều tôi có thể làm là tất cả các chi phí đất đai trên hòn đảo theo điều khoản chung. Nhưng khoản tiền này có thể nợ chúng tôi, có nghĩa là chúng tôi có thể miễn phí cho ông tiến hành phát triển, nhưng ngoài mặt vẫn là ông nợ tiền chúng tôi. Dù sao thì đây cũng là một khoản tiền không nhỏ."