CHƯƠNG 137: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN (NĂM)
Lúc tên bắt cóc cầm súng đi đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên, hơn nữa tiếp tục đi về phía cửa sổ, Diệp Lăng Thiên lập tức tiến lên che miệng tên bắt cóc từ phía sau, một tay khác cầm dao găm nhanh chóng cắt cổ, toàn bộ quá trình vô cùng nhanh, nhanh đến mức Lý Yến đứng trên núi đối diện cũng cảm thấy không nhìn rõ.
Diệp Lăng Thiên kéo tên bắt cóc vẫn còn há miệng, trên cổ không ngừng chảy máu xuống đất đến sau cái cột, đây cũng chỉ đề phòng có người phát hiện. Sau đó anh cầm khẩu súng của tên bắt cóc nhét ở bên hông mình.
Anh không phải là cảnh sát, ở trong mắt anh không có tội phạm và công dân. Anh là một quân nhân, đã từng là quân nhân, ở trong mắt quân nhân chỉ có kẻ địch và đồng đội, đối với kẻ địch thì chỉ có giết người đó mới là cách nhanh nhất, từ trước đến nay nhân từ khoan dung không thuộc về quân nhân.
Diệp Lăng Thiên đứng ở lầu hai suy nghĩ một chút, sau đó từ từ đi tơi đầu cầu thang. Anh không thể đi cầu thang từ lầu một lên lầu hai là vì đối phương chắc chắn sắp xếp người canh gác ở đầu cầu thang lầu hai, mà lầu hai lên lầu ba cũng giống như vậy, bởi vì đối phương chắc chắn không xếp người canh gác lầu ba, đối phương có tổng cộng bốn người, hơn nữa cần phải để một người ở lại giữ con tin, vậy thì cũng chỉ có ba người có thể điều động, không có đủ người nên không thể sắp xếp nhiệm vụ giống nhau, lầu hai đã có người canh gác cầu thang thì chắc chắn cầu thang lầu ba sẽ không ai.
Sở dĩ Diệp Lăng Thiên dám khẳng định như vậy là vì anh có thể nhìn từ cách đối phương bố trí và hành động biết được những người này là quân nhân, hoặc là trước kia là quân nhân, thủ đoạn và suy nghĩ giống như trong quân đội, mà Diệp Lăng Thiên lại không thể quen thuộc với chuyện này hơn nữa, bởi vì đối với anh thì đó chỉ là cấp bậc đơn giản.
Diệp Lăng Thiên lén lút đi lên cầu thang lầu ba, cả người nằm nhoài trên cầu thang, độ khó cực kỳ cao, cho dù người bình thường có thể làm được cũng sẽ đau muốn chết. Diệp Lăng Thiên nằm nghiêng trên cầu thang, ngẩng đầu nhìn tình hình xung quanh.
Đầu tiên anh nhìn thấy cả người Lý Vũ Hân bị trói bằng dây thừng, trên miệng dán băng kéo, đầu tóc bù xù, Lý Vũ Hân ngồi trong một góc tường, Diệp Lăng Thiên nhìn vị trí này đúng là góc chết mà tay súng bắn tỉa đã nói, góc này có thể cản tầm mắt của ba phía, chỉ có một hướng cửa sổ mới có thể nhìn thấy lại bị cái cột che lại, không có cách nào nhìn thấy góc này.
Có một tên bắt cóc ngồi bên cạnh Lý Vũ Hân, trong tay cầm một khẩu súng, vừa hút thuốc vừa ngồi đó. Ngoại trừ người này thì hai bên cửa sổ đều có người canh gác. Tuy rằng vẫn luôn không có động tĩnh gì, nhưng những người này rất cảnh giác quan sát tình hình xung quanh, rõ ràng bọn họ là một đám quân nhân đã được huấn luyện. Mà người ngồi bên cạnh Lý Vũ Hân là tên cầm đầu, người nói chuyện chắc chắn là anh ta, bởi vì anh ở ngay phía dưới cửa sổ.
Một tầng có ba người, hơn nữa không phải là người bình thường, lại không có chỗ ẩn nấp, còn có một con tin Lý Vũ Hân trong tay bọn họ, Diệp Lăng Thiên cảm thấy vô cùng khó giải quyết, không biết phải làm sao bây giờ. Nếu chỉ có một người, Diệp Lăng Thiên có thể xử lý giống như tên ở lầu hai, lợi dụng cái cột ngăn tầm nhìn có thể chậm rãi tới gần kẻ địch, sau đó giết chết, nhưng ở đây có ba người, cho dù là ai cũng không thể đồng thời tránh được ba đôi mắt ở ba phía khác nhau. Nhưng điều duy nhất Diệp Lăng Thiên cảm thấy may mắn chính là đối phương chỉ dùng súng lục, không có vũ khí khác.
Diệp Lăng Thiên nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ được một cách, đó là bắn chết tên bắt cóc bên cạnh khống chế Lý Vũ Hân, chỉ cần bảo đảm Lý Vũ Hân tạm thời an toàn, anh có thể từ từ giải quyết hai tên khác, đây là cơ hội duy nhất.
Nhưng vấn đề ở chỗ tên cầm đầu bọn kia đúng là rất cẩn thận, từ vị trí của Diệp Lăng Thiên cũng chỉ có thể nhìn thấy nửa người của anh ta, cũng nhìn thấy đầu, Diệp Lăng Thiên không có cơ hội dùng một viên đạn bắn vỡ đầu anh ta. Diệp Lăng Thiên chỉ có thể tìm kiếm cơ hội với tên bắt cóc cầm súng, chỉ cần đối phương thò đầu ra thì Diệp Lăng Thiên có thể nắm chắc cơ hội bắn chết.
Lúc Diệp Lăng Thiên cầm súng lặng lẽ theo dõi đối phương chờ đợi anh ta thò đầu ra thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi quần anh vang lên, Diệp Lăng Thiên lập tức hóa đá. Lúc này anh mới nhớ tới mình lại phạm phải sai lầm cơ bản nhất, đó là anh không bỏ điện thoại ở bên ngoài mà lại mang theo vào đây.
Nhưng cũng không trách được anh, trước kia khi có nhiệm vụ, từ trước đến nay bọn họ không dùng điện thoại, cho nên cũng không nhớ đến chuyện không được mang theo điện thoại, hơn nữa hôm nay trong tình hình này anh quá quan tâm đến Lý Vũ Hân, có câu nói quan tâm quá sẽ loạn, anh lập tức bỏ qua chuyện điện thoại, mà điện thoại này vang lên quá đúng lúc. Diệp Lăng Thiên hận không thể bắn mình một phát.
Diệp Lăng Thiên vẫn luôn theo dõi tình huống của ba tên bắt cóc, khi điện thoại vang lên thì hai tên đứng bên cửa sổ lập tức xoay mặt nhìn qua, Diệp Lăng Thiên biết kế hoạch trước đó đã thất bại, vì thế hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, anh nâng súng bắn về phía tên bắt cóc bên trái, lại dùng tốc độ nhanh chóng bắn tên bên phải, tốc độ này đã đến đạt mức độ cao nhất. Lúc anh bắn phát súng thứ hai thì đối diện cũng vang lên tiếng súng, Diệp Lăng Thiên lăn qua một bên, một viên đạn bay qua sườn mặt anh trúng vào vách tường.
Tên bắt cóc ngồi cạnh Lý Vũ Hân đã bắn phát súng đó, mặt khác Diệp Lăng Thiên dùng hai phát súng giải quyết hai tên bắt cóc kia. Chuyện này không thể nói Diệp Lăng Thiên lợi hại thế nào, đối thủ kém cỏi ra sao, trên thực tế bởi vì Diệp Lăng Thiên chiếm thế chủ động, thứ nhất anh đã sớm chuẩn bị tốt, rõ ràng biết vị trí của đối phương, đánh đòn phủ đầu nổ súng. Thứ hai bởi vì vị trí của anh rất tốt, nghiêng người nằm trên cầu thang, đối phương không nhìn thấy anh, thứ ba hai tên bắt cóc đứng ở hai bên cửa sổ vốn không đề phòng, xung quanh vốn vô cùng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, chuyện cười lạ lùng như vậy thì bọn họ chỉ nghĩ điện thoại của đồng đội mình vang lên, không lường trước được nguy hiểm, cho nên Diệp Lăng Thiên mới có thể dùng hai phát súng giải quyết hai tên. Đương đây cũng chỉ là một phần, cho dù thế nào thì tốc độ phản ứng và bắn súng của Diệp Lăng Thiên cũng nhanh hơn rất nhiều so với đối phương, vậy thì mới có thể giải quyết hai tên của đối phương ở hai hướng khác nhau khi bọn họ chưa kịp nổ súng.a