CHƯƠNG 516: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (6)
Khi Diệp Lăng Thiên thức dậy khỏi giường thì đã là chuyện của một tuần sau rồi, đương nhiên, Diệp Lăng Thiên thật ra không hề biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy, trong kí ức của anh, vài phút trước đó anh còn ở trong hang núi, mà lúc này mở mắt ra đã nhìn thấy trần nhà trắng xóa của bệnh viện.
Cảnh tượng này anh đã trải qua quá nhiều lần rồi, trong đời này, anh đã tê liệt với việc tỉnh lại thì nhìn thấy trần nhà trắng xóa của bệnh viện rồi, trước kia lúc còn ở trong quân đội, gần như sau mỗi nhiệm vụ đều sẽ như này, mà từ sau khi trở về từ quân đội, đây hình như cũng là lần thứ hai rồi, cuộc đời của anh gần như luôn gắn liền với bệnh viện, điều không giống với những lần khác là, lần này anh mở mắt ra nhìn thấy không phải một người phụ nữ nào đó nữa, mà là nhìn thấy bốn người phụ nữ đều đang ngồi trong phòng bệnh, bốn người phụ nữ đều không nói gì, sắc mặt ngây ngốc, người thì ngồi người thì đứng, trông có vẻ rất tiều tụy. Đương nhiên, bốn người phụ nữ này không cần đoán cũng biết là ai, Lý Vũ Hân, Hứa Hiểu Tinh, Lý Yến và em gái của anh, Diệp Sương.
Bốn người phụ nữ đều không phát hiện ra Diệp Lăng Thiên đã tỉnh dậy, vì bọn họ đã ở trong đây quá lâu rồi. Bốn năm ngày trước Diệp Lăng Thiên đã chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến đây, ở trong căn phòng mà chính quyền thành phố A đã đặc biệt sắp xếp cho anh, tổ chuyên gia của thành phố Y ở lại đây hai ngày đã đưa ra kế hoạch chữa trị chi tiết, còn đích thân hướng dẫn một ngày rồi mới rời đi, theo lời bọn họ nói, cơ hội anh có thể tỉnh lại không lớn, những cũng không nói là không có khả năng, bọn họ cũng đã cố hết sức của mình, những điều có thể làm được cũng chỉ như vậy mà thôi, mọi thứ đều phải trông chờ vào ý chí của bệnh nhân, sau đó bọn họ đã rời đi.
Lời của tổ chuyên gia khiến mấy người phụ nữ vui có buồn có, vui là vì Diệp Lăng Thiên vẫn còn cơ hội tỉnh lại, buồn là vì tổ chuyên gia đã nói rõ rồi, cơ hội có thể tỉnh lại không lớn. Từ sau khi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, mấy người phụ nữ gần như ngày nào cũng ở lại đây. Sau khi Hứa Hiểu Tinh quay trở về thì phải đến trường lên lớp, Diệp Sương cũng vậy, Lý Vũ Hân quản lí hai công ty, nhưng mà, sau khi bận rộn xong, mấy người phụ nữ đều sẽ xuất hiện trong phòng bệnh, tuy mọi người đều biết ở lại đây cũng không có việc gì để làm, nhưng vẫn kiên trì ở lại, cho dù chỉ ngồi ngây ngốc ở đó cũng được. Người duy nhất ở từ sáng tới tối chỉ có Lý Yến, phòng bệnh của cô không ở bên này, mà ở tầng dưới, nhưng trừ khi phải truyền dịch hay tiêm thuốc, còn đâu cô đều sẽ ở trong đây, vết thương của cô không xem là nặng, về cơ bản đã được chữa khỏi rồi.
Diệp Lăng Thiên mở mắt ra nhìn bốn người phụ nữ, không nói gì, chỉ im lặng nhìn, đầu anh đang nhớ lại và tính toán, bởi vì anh có thể cảm nhận được đầu óc mình không phải đang rất tỉnh táo, mà là rất nặng nề, nhưng anh biết rõ một điều, lần này anh vẫn chưa chết, anh sống lại rồi, lịch sử như lại tái diễn một lần nữa.
Cuối cũng Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được mà ho một tiếng, anh còn có thể cảm nhận được, nội tạng của mình đã bị thương, bên trong còn có chút đau, nên anh sẽ ho, mà khi ho sẽ gây ra một cơn đau.
Tiếng ho của Diệp Lăng Thiên đánh thức bốn người phụ nữ đang chìm trong tâm sự riêng của mình, bốn người phụ nữ gần như đồng thời nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, khi thấy Diệp Lăng Thiên nằm trên giường mở mắt nhìn bọn họ cười, sắc mặt bốn người phụ nữ đều kinh ngạc, ngay sau đó Diệp Sương nhào tới hét lên: “Anh, anh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.” Mấy người phụ nữ còn lại gần như đồng thời bật khóc, khóc vô cùng lớn tiếng, nhưng trên mặt lại toàn là nụ cười.
“Chào mọi người.” Diệp Lăng Thiên dùng sức nói, vì anh cũng không biết nên nói gì.
“Gọi bác sĩ, mau đi, mau đi gọi bác sĩ.” Diệp Lăng Thiên tỉnh táo lại trước, kêu lên.
“Tôi đi.” Lý Yến lau nước mắt rồi đứng dậy, trước khi đi còn nhìn qua Diệp Lăng Thiên, rồi mới ra ngoài.
“Anh cảm thấy thế nào rồi? Thấy thế nào rồi?” Hứa Hiểu Tinh bước tới, nước mắt chảy đầy khắp gương mặt cô.
“Rất tốt, tôi rất ổn.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói, sau đó đưa tay ra vuốt ve mái tóc Diệp Sương: “Nhóc này, đứng dậy đi, anh không sao rồi, em đè vậy anh khó chịu.”
Diệp Sương vội rút bàn tay đang đè trên người Diệp Lăng Thiên ra.
“Diệp Lăng Thiên, anh là đồ khốn nạn, anh khiến bọn tôi sợ muốn chết rồi đó biết không? Anh biết mấy ngày này chúng tôi sống như thế nào không, anh biết không?” Hứa Hiểu Tinh không kìm được mà mắng Diệp Lăng Thiên.
Lý Vũ Hân vẫn luôn đứng ở đầu giường nhìn Diệp Lăng Thiên, tuy cô vẫn luôn muốn mạnh mẽ, nhưng lúc này nước mắt lại không ngừng rơi xuống, tuy anh không nói gì cả.
“Xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi, xin lỗi.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó nhìn Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân.
“Anh đừng nói nữa, anh còn rất yếu, đợi bác sĩ đến trước đã, xem xem bác sĩ nói thế nào, hai người cũng đừng khóc nữa, lau nước mắt đi đi.” Lý Vũ Hân vừa nói vừa lấy giấy lau nước mắt.
Lúc này, Lý Yến đưa hai bác sĩ đi vào, ngay sau đó còn có mấy bác sĩ khác nữa, đều vây xung quanh Diệp Lăng Thiên, có người lấy máy móc ra đo lường cho Diệp Lăng Thiên, có người hỏi Diệp Lăng Thiên vài vấn đề, hỏi rất nhiều rất nhiều, cuối cùng nói một câu: “Người nhà đến phòng làm việc của tôi một lát.” Sau đó dẫn đám người kia rời đi.
Sau khi bác sĩ rời đi, Hứa Hiểu Tinh và Lý Yến đều đứng yên bất động, người ta nói là người nhà, mà hai người họ chẳng là gì cả.
Lý Vũ Hân nhìn một lúc, cuối cùng nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, đi, cùng chị đi xuống phòng làm việc của bác sĩ đi.” Rồi đưa Diệp Sương rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hứa Hiểu Tinh và Lý Yến.
“Cô sao rồi? Không sao chứ?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Yến. Nói thật, gặp lại Lý Yến một lần nữa anh cảm thấy rất ngại ngùng, những chuyện từng làm với Lý Yến trong hang núi lần lượt hiện ra trước mắt, tuy không phải anh tình nguyện làm, cũng không phải anh muốn làm, nhưng cũng đã làm rồi, không thể phủ nhận, Lý Yến là người phụ nữ của anh. Trong lòng một người đàn ông, người phụ nữ mà anh ta đã từng làm tình qua thì chính là người phụ nữ của anh ta, loại nhận thức này tuy bá đạo và nông cạn, nhưng lại là bản năng của động vật, bản năng của động vật giống đực.
“Không sao, tôi rất ổn.” Lý Yến nói, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, cô có rất nhiều lời muốn nói với Diệp Lăng Thiên, nhưng vì Hứa Hiểu Tinh ở đây, cô lại không thể nói gì, không chỉ cô, ba người phụ nữ có ai là không chất chứa đầy lời cảm xúc trong lòng muốn nói chứ? Đối với phụ nữ mà nói, thời gian mấy ngày này quả thực rất khó khăn, rất đau khổ.
“Những người kia thì sao? Đã bắt được chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Bắt được rồi, Lâm Xung đã bị phát súng cuối của anh bắn chết, những người còn lại đã bị bắt hết rồi, không một ai thoát được, theo cáo buộc của bọn họ, cảnh sát bên tỉnh đã bắt hết các băng nhóm còn lại đang ẩn náu trên địa bàn tỉnh Y, bắt được hơn năm mươi người. Ngoài ra bọn tôi đã thông báo cho cảnh phát Miến Điện, cảnh sát Miến Điện cũng đã phá hủy tổ chức và căn cứ vũ trang của Lâm Xung ở Diện Điền. Tập đoàn Lâm Xung đã mất hết rồi.” Lý Yến chậm rãi nói.