CHƯƠNG 26: ĐỒNG TÌNH (4)
Diệp Lăng Thiên không thể lo nhiều như vậy, anh lập tức xông tới đúng lúc tên đầu trọc đang đưa tay ra bắt lấy Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên chạy tới giơ chân lên gạt mạnh xuống một phát, trực tiếp gạt bay cánh ta đang vươn ra của tên đầu trọc, chỉ nghe thấy tên dó hét lên một tiếng thì cả cánh tay đã lủng lẳng trên vai, rõ ràng là đầu khớp xương của cánh tay đã bị đá gãy, Diệp Lăng Thiên lại nhấc chân đá tên đầu trọc bay đi.
Diệp Lăng Thiên lại, vẫn còn hai tên, khi thấy tình huống như vậy, hai tên chỉ biết liếc nhau rồi lập tức nhanh chân bỏ chạy, nhưng Diệp Lăng Thiên làm sao để yên, anh co chân đuổi theo. Hai tên đó nào phải đối thủ của Diệp Lăng Thiên, chỉ trong chớp mắt chúng đã bị anh đuổi kịp, sau đó dễ dàng bị đánh ngã trên đất, hoàn toàn không nhúc nhích được gì.
Thật ra trận đấu này tổng cộng chỉ mất có hai phút là tình thế hoàn toàn nghịch chuyển, lúc trước thì đám côn đồ này hừng hực khí thế còn hiện tại, cả đám đều bị đánh ngã, tất cả đều đang lăn lộn trên mặt đất, không động đậy được nữa, khóe miệng còn chảy máu.
Những chuyện vừa mới diễn ra đều được Lý Vũ Hân chứng kiến toàn bộ, từ lúc bắt đầu cô đã sợ hãi vì cho rằng hôm nay, Diệp Lăng Thiên sẽ phải chết ở đây, đến cuối cùng khi nhìn thấy anh ra tay cô mới trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không dám tin, thấy Diệp Lăng Thiên đang chậm rãi muốn đi về phía mình cùng với đám người nằm la liệt trên mặt đất, Lý Vũ Hân bỗng dưng sinh ra cảm giác sợ hãi đối với Diệp Lăng Thiên. Thời khắc anh chẳng khác nào ma quỷ đối với cô.
“Cô sao rồi? Có bị thương không?” Diệp Lăng Thiên đi tới bên cạnh Lý Vũ Hân hỏi.
“Không… Không sao…, còn anh?” Lý Vũ Hân lắp bắp hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không sao, cô không có việc gì là tốt rồi.” Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nói.
“Mấy người đó thì sao? Liệu có chết không?” Lý Vũ Hân vô cùng sợ hãi khi thấy những tên đó nằm đo ván trên đất.
“Chẳng có vấn đề gì to tát cả, sẽ không chết đâu, nhưng có thể sẽ phải nằm viện một hai tháng.” Diệp Lăng Thiên nhìn đám người nằm trên mặt đất rồi nói. Anh nắm rất chắc về độ mạnh yếu trong cú đánh của mình và cũng đã nương tay vì anh biết luật pháp quy định thế nào nên chỉ dùng quyền cước, còn mã tấu thì chỉ dùng để đỡ thôi, hơn nữa lúc ra tay anh cũng đã ém lại mấy phần sức lực. Nếu làm như lúc còn ở trong quân đội thì mấy tên đó hiện tại sẽ không nằm lăn lộn trên mặt đất, cả bọn sẽ chỉ còn là những cái xác.
“Mau gọi xe cứu thương đi, nếu chết người thì sẽ phiền phức lắm.” Lý Vũ Hân vừa hồi thần liền vội vàng lấy điện thoại di động ra, cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Hay là báo cảnh sát trước.”
Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó Lý Vũ Hân bắt đầu báo cảnh sát.
“Những người này là ai? Bọn họ… Tại sao… Bọn họ muốn giết tôi?” Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Không biết.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu, Lý Vũ Hân còn không biết thì sao anh biết được chứ? Kỳ thực trong lòng Diệp Lăng Thiên đại khái cũng có được chút manh mối, chuyện này rất có thể là do cái tên họ Lưu đó sai người làm.
Nếu quả thật là đối thủ của Lý Tiên Nguyên sai người đến thì rất hiển nhiên là sẽ không làm như vậy với anh, cho dù có làm thì cũng sẽ không nói là muốn chém đứt một tay của anh, rõ ràng chém đứt tay anh là vì muốn báo thù, mà người có thù oán với Diệp Lăng Thiên ở cái thành phố này ngoại trừ tên họ Lưu ngày hôm qua thì anh hoàn toàn không nghĩ ra được ai nữa. Có điều đó chỉ là suy đoán của Diệp Lăng Thiên mà thôi, hoàn toàn không có căn cứ chắc chắn nên anh sẽ không nói cho Lý Vũ Hân.
Không lâu sau thì xe cảnh sát tới, lần này tới không phải là công an mà rõ ràng là cấp cao hơn. Bởi vì lúc báo cảnh sát Lý Vũ Hân có kể lại một lượt chuyện đã xảy ra.
Đi cùng xe cảnh sát còn có cả hai chiếc xe cứu thương. Xe cứu thương vừa đến, những người bị thương liền lập tức được đưa lên xe.
Từ trên xe bước xuống rất nhiều cảnh sát mang theo súng thật đạn thật, xem bộ dạng thì hình như cảnh sát rất hoài nghi về tình huống mà Lý Vũ Hân kể lại nên vừa xuống xe, họ liền cầm súng bao vây Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên lại.
“Các… Các… Các người… làm gì vậy?” Lý Vũ Hân bị hành động đó của cảnh sát làm cho giật mình, liền vội vàng nói.
Lúc này, có một cô gái mặc đồng phục cảnh sát đi đến, cô gái này không lớn tuổi lắm, phỏng chừng còn chưa tới ba mươi nhưng điều khiến Diệp Lăng Thiên kinh ngạc hơn hết chính là cô ta rất đẹp, chiều cao xấp xỉ 1m7. Lúc cô ta đi tới thì những cảnh sát cầm súng bên cạnh đều chủ động tránh đường.
“Ai báo án?” Nữ cảnh sát nhìn chằm chằm Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên, có điều cô ta nhìn Diệp Lăng Thiên nhiều hơn.
“Tôi. Là tôi báo án.” Lý Vũ Hân vội vàng nói.
“Người do ai đánh bị thương?” Nữ cảnh sát tiếp tục hỏi, lần này là nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên để hỏi.
“Tôi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên đáp.
“Còn ai nữa?” Nữ cảnh sát tiếp tục hỏi.
“Chỉ có một mình tôi.” Diệp Lăng Thiên nhíu mày một cái nói.
“Một mình anh? Anh nói dối đúng không? Đưa hai người họ về đồn thẩm tra lại.” Nữ cảnh sát trực tiếp ra lệnh.
“Chờ một chút, các người muốn gì? Chúng tôi là bị người hại, là tôi báo cảnh sát, tại sao các người còn muốn bắt chúng tôi?” Lý Vũ Hân cảm thấy không đúng nên vội vàng chất vấn.
“Các người là người bị hại sao? Nếu là người bị hại thì tại sao hai người vẫn đứng đây còn những người khác đều nằm trên đất? Tôi nghi ngờ các người là bang phái xã hội đen đánh nhau. Dẫn người về.” Nữ cảnh sát nói xong liền trực tiếp ra lệnh.
“Tôi phải kiện các người, tôi…” Lý Vũ Hân tức đến mức thiếu chút nữa thì hộc máu, lúc này Diệp Lăng Thiên mới nói với Lý Vũ Hân: “Đi trước rồi hãy nói.”
Sau đó, hai người liền lên xe cảnh sát, cuối cùng xuống xe tại đồn cảnh sát.
Diệp Lăng Thiên cùng Lý Vũ Hân bị tách ra, đưa vào hai phòng để thẩm vấn.
Hôm qua, Diệp Lăng Thiên đã bị đưa đi thẩm vấn một lần, hôm nay lại bị đưa đi thẩm vấn nữa, nhưng hôm qua là ở đồn cảnh sát còn hôm nay thì được đưa tới đội cảnh sát hình sự.
Diệp Lăng Thiên vừa ngồi xuống chưa được bao lâu và hai cảnh sát vốn dĩ đang chuẩn bị bắt đầu hỏi cung thì cửa đột nhiên bị mở ra và nữ cảnh sát đó tiến vào. Hai cảnh sát liền vội vàng đứng lên cung kính hô: “Đội trưởng Lý.”
“Các anh ra ngoài làm chuyện khác đi, người này để tôi đích thân thẩm vấn.” Nữ cảnh sát được gọi là đội trưởng Lý này tiến tới nói với một trong hai người rồi trực tiếp ngồi vào vị trí của người ta, quan sát Diệp Lăng Thiên, sau đó hỏi: “Tên tuổi.”
“Diệp Lăng Thiên.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Giới tính.” Nữ cảnh sát hỏi tiếp.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó vẫn trả lời: “Nam.”
“Tuổi.”
“Hai mươi tám.” Diệp Lăng Thiên kềm nén tính khí của mình, đáp trả.
“Nói đi, anh còn những tên đồng bọn nào, bọn họ là những ai, tên gì, ở đâu, còn nữa, hôm nay tại sao các người lại muốn sống mái với nhau, khai báo rõ ràng mọi chuyện cho tôi.” Nữ cảnh sát ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì, người là do tôi đánh bị thương, hiện trường cũng chỉ có tôi và cô gái bị các người đưa đến đây chung với tôi. Lý do đánh nhau là vì đối phương muốn hại chúng tôi.” Diệp Lăng Thiên bình thản nói.
“Anh nghĩ đây là đâu hả? Đã đến đây mà còn không chịu khai thật? Một đống người như vậy mà chỉ do một mình anh đánh gục sao? Anh lợi hại đến mức có thể một mình, tay không đánh gục sáu bảy tên cầm vũ khí sao? Hơn nữa anh còn không mất một sợi tóc nào mà bọn họ thì toàn bộ đều bị hạ đo ván? Tốt nhất là hãy thành thật khai báo, anh cũng biết chính sách rồi đó, thành thật sẽ được khoan hồng chống cự sẽ bị nghiêm trị, đừng ép chúng tôi phải dùng chút thủ đoạn đối với anh.” Nữ đội trưởng họ Lý lập tức đập bàn, trừng mắt nói với Diệp Lăng Thiên.