"Nếu tôi không ký thì sao?" Diệp Lăng Thiên chậm rãi bỏ giấy và bút xuống lạnh nhạt nói.
"Không ký? Không ký vậy thì không thể theo ý mày được, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mấy người các cậu, làm nó trở nên ngoan ngoãn một chút đi." Người nọ nói với mấy người ở bên cạnh.
Một vài cảnh sát lập tức đi tới bên cạnh Diệp Lăng Thiên, một người cầm côn cảnh sát bắt đầu chăm sóc Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên vốn dĩ đang mang còng tay bỗng nhiên mở còng ra, bắt lấy côn cảnh sát xoay một cái, côn cảnh sát lập tức rơi vào tay anh. Khi anh cầm côn đập xuống, người ở phía trước lập tức bị đánh ngã xuống đất. Sau đó Diệp Lăng Thiên không hề khách khí chút nào, dồn hết sức mình động thủ với mấy người cảnh sát, đánh ngã toàn bộ bọn họ.
"Con mẹ nó mày dám đánh lén cảnh sát, được được lắm." Sắc mặt tên cảnh sát thẩm vấn Diệp Lăng Thiên nhất thời thay đổi, sau đó anh ta móc một cây súng ở trong túi ra.
Diệp Lăng Thiên cười lạnh một tiếng. Khi tên cảnh sát còn chưa kịp móc súng ra thì côn cảnh sát đã ném tới, đập vào tay cầm súng của anh ta, súng lập tức rơi xuống mặt đất.
Diệp Lăng Thiên cười tủm tỉm đi tới.
"Mày... mày... định làm gì? Mày có biết mày đang làm gì không? Mày..." Cảnh sát bị dọa sợ vội vã lui về phía sau.
"Tôi không biết!" Diệp Lăng Thiên nói xong, đánh một quyền vào bụng đối phương, đối phương lập tức phun ra một ngụm máu.
"Chẳng phải vừa nãy anh đánh tôi rất vui vẻ sao? Làm sao thế? Bây giờ tôi đánh lại có phải là anh cũng rất vui vẻ không?" Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó cầm súng ở dưới đất lên, ngón tay gảy một cái mở chốt bảo hiểm.
"Đừng... đừng... lộn xộn, đó là chốt bảo hiểm, sẽ chết người đó."
"Vậy hả? Tôi còn muốn mạng của mấy người thì sao?" Diệp Lăng Thiên cười, sau đó nói: "Ngoan ngoãn giao hết súng ra, để lên trên bàn, sau đó hai tay ôm đầu đến góc tường ngồi chồm hổm xuống."
Tuy rằng trên người mấy cảnh sát này đều mang theo súng nhưng bọn họ rất sợ chết. Ai dám không nghe, lỡ súng trong tay Diệp Lăng Thiên cướp cò một cái thì sao? Cho nên mỗi người đều ngoan ngoãn lấy súng trong người ra đặt ở trên chiếc bàn mà Diệp Lăng Thiên đang ngồi, sau đó ngoan ngoãn giơ hai tay ôm đầu ngồi xổm ở góc tường.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào? Chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi còn không được sao? Bây giờ anh đi đi, chúng tôi sẽ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả, về sau chúng tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu nữa có được không?"
"À, bây giờ muốn nói điều kiện với tôi sao? Mấy người cảm thấy hiện tại mấy người có tư cách nói điều kiện với tôi sao? Ngoan ngoãn ngồi chồm hổm ở đó, không được lên tiếng, cũng không được làm ra bất cứ động tác gì, tôi cũng không giỏi chơi súng cho lắm, nói không chừng tôi căng thẳng trượt tay thì đạn sẽ bắn trúng người nào đó." Diệp Lăng Thiên cười nói, nhìn bốn năm cảnh sát hai tay ôm đầu ngồi xổm bên góc tường, bộ dạng khôi hài vô cùng.
Diệp Lăng Thiên đứng dậy trực tiếp ngồi ở trên bàn, cầm lấy hai cái điện thoại và ví tiền mà trước đó đám cảnh sát đã lấy ra từ trên người mình. Anh lấy một cái điện thoại gọi thẳng cho Lý Vũ Hân.
"Alo, là Diệp Lăng Thiên sao?" Lý Vũ Hân nhận cuộc gọi vội vàng hỏi.
"Ừ, là anh."
"Bây giờ anh thế nào rồi? Bọn họ đã làm gì anh?"
"Anh không sao, em yên tâm đi, không cần lo lắng cho anh."
"Anh đừng sợ, bây giờ em và Lý Yến sẽ tới đó ngay lập tức. Bọn em đã biết anh ở đâu rồi, bọn em sắp tới đó."
"Em đang ở cùng với Lý Yến sao? Em đưa điện thoại cho Lý Yến." Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Anh ấy muốn nói chuyện với cô." Lý Vũ Hân đưa điện thoại cho Lý Yến ngồi ở bên cạnh, còn mình thì tiếp tục lái xe.
"Alo, Lăng Thiên, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ làm sao vậy?" Lý Yến cũng lo lắng hỏi.
"Em yên tâm, không sao cả, anh không có chuyện gì. Bây giờ em sắp tới rồi sao?"
"Đúng vậy, em lập tức tới ngay. Anh yên tâm, em sẽ không để anh có chuyện, bọn khốn kiếp kia to gan lớn mật dám làm ra chuyện như vậy, em sẽ không bỏ qua cho bọn họ." Lý Yến tức giận nói.
"Lý Yến, chuyện này em không cần để ý, để anh tự mình xử lý đi. Em là nhân viên của cơ quan nhà nước, lại còn là cảnh sát, hơn nữa còn là lãnh đạo, em xử lý thì không tiện cho lắm, vậy nên em không cần phải để ý đến chuyện này. Bây giờ em hãy tiếp tục quay về bệnh viện chăm sóc mẹ đi, bà ấy cần em chăm sóc. Mặt khác, nói với Lý Vũ Hân, không cần lo cho anh, bảo cô ấy quay về công ty, quản lý chuyện ở công ty. Hiện tại công ty đang gặp phiền phức lớn như vậy, cô ấy không thể rời đi. Chuyện của anh bên này anh sẽ tự mình giải quyết, hai người cũng đừng nên ra mặt, phải làm gì thì làm cái đó." Diệp Lăng Thiên căn dặn.
"Anh xử lý thế nào? Việc này phải để em xử lý chứ, anh yên tâm đi, em đã gọi điện thoại bảo Phó cục trưởng tới đó rồi. Chuyện này em nhất định phải tra ra manh mối." Lý Yến kiên định nói.
"Lẽ nào lời của anh mà em cũng không nghe sao? Em không tin năng lực của anh hay là đang lo lắng cho anh? Em yên tâm đi, ngay cả chút chuyện nhỏ này mà anh còn xử lý không được thì làm sao có thể làm chồng của em?
Bây giờ chẳng phải anh đang dùng điện thoại của mình gọi cho em sao, điều này đã nói rõ hiện tại anh không có việc gì. Em yên tâm đi, chuyện này anh sẽ xử lý thỏa đáng, em cứ coi như không biết gì là được, ngoan ngoãn quay về bệnh viện chăm sóc mẹ, mẹ cần em chăm sóc.
Nghe lời của anh, được không? Đúng rồi, chuyển lời của anh cho Lý Vũ Hân, đừng tới đây nữa. Anh còn có chút chuyện cần phải xử lý, không nói với em nữa. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh là được. Anh giải quyết mọi thứ bên này xong xuôi thì sẽ đến bệnh viện tìm em." Diệp Lăng Thiên nói xong thì cũng cúp điện thoại.
"Anh ấy nói thế nào?" Lý Vũ Hân hỏi.
"Quay đầu xe lại đi, cô quay về công ty, tôi đến bệnh viện. Anh ấy nói chúng ta không nên tham gia vào chuyện này, anh ấy sẽ tự mình giải quyết, bảo chúng ta không cần lo lắng. Đặc biệt là cô, cô phải quay về công ty để quản lý mọi chuyện, tôi thì trở về bệnh viện chăm sóc mẹ." Lý Yến bình thản nói.
"Như vậy sao được? Làm sao có thể mặc kệ anh ấy được chứ? Cô là vợ của anh ấy mà, bọn họ vu oan cho anh ấy buôn lậu thuốc phiện, đây chính là tội nặng." Lý Vũ Hân nhất thời nóng nảy.
"Tôi tin tưởng anh ấy. Anh ấy nói chúng ta không cần lo lắng thì chúng ta cũng đừng nhúng tay vào nữa. Thời gian cô ở cùng anh ấy còn lâu hơn tôi, anh ấy là người thế nào cô còn hiểu rõ hơn tôi. Anh ấy có suy nghĩ và dự định của chính mình, hơn nữa, tôi cũng tin tưởng vào năng lực của anh ấy. Chuyện nhỏ như vậy không thể làm khó anh ấy.
Nếu anh ấy đã dặn chúng ta không cần lo lắng thì nhất định anh ấy đã có quyết định của chính mình. Được rồi, anh ấy còn nói nếu như cô có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy là được. Tôi tin tưởng anh ấy, hẳn là cô còn tin tưởng anh ấy hơn tôi, không phải sao? Đi thôi, chúng ta trở về đi!" Lý Yến lắc đầu nói.
Lý Vũ Hân ngẩn người, sau đó ngơ ngác gật đầu, tiếp theo cô ta quay đầu xe, lái đến bệnh viện trước.