Đang lúc Diệp Lăng Thiên một mình hóng gió thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, là Lý Yến gọi đến.
"Alo"
"Anh đang làm gì đấy? Đang owr nhà à?"
"Không, ở nhà chán quá nên anh ra bờ sông đi dạo một mình."
"Xin lỗi anh nha, hôm nay là giao thừa mà em lại không thể ở bên cạnh anh." Lý Yến áy náy nói.
"Đừng nói như vậy, công việc mà, công việc là số một. Anh hơi chán nên ra ngoài đi dạo vài vòng thôi xong tẹo anh về ngay. Còn em? Đêm nay bao giờ em về?"
"Chắc phải đến sáng mai em mới về được."
"Ừm, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé." Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
Mặc kệ thế nào, nhưng cảm giác lúc nào cũng có người quan tâm mình thật tuyệt.
Diệp Lăng Thiên ngồi bên bờ đê, hút thêm một điếu thuốc, cảm giác ngày càng có nhiều người qua lại hơn, xem giờ thì đã thấy hơn mười một giờ rồi, vào giờ này mọi người đều đang tưng bừng đón năm mới, Diệp Lăng Thiên đứng dậy, chuẩn bị đi về.
Đúng lúc đứng dậy thì anh bỗng nhìn thấy một người. Người phụ nữ ấy mặc một chiếc áo khoác rộng, mái tóc thướt tha, hai tay đút túi, một mình cắm cúi hờ hững dạo quanh bờ đê.
Bóng dáng đơn bạc ấy so với đám đông túm năm tụm ba trông đặc biệt đơn côi. Song, bóng dáng kiều diễm ấy dù hòa lẫn trong đám đông cũng có thể khiến người khác vừa liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Người phụ nữ ấy đối với Diệp Lăng Thiên mà nói không thể nào quen thuộc hơn, cô ấy chính là Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân một mực cúi đầu, hai tay cắm trong túi ung dung đi về phía trước, cơn gió bên sông thổi tung mái tóc cô.
Diệp Lăng Thiên vốn đã tính rời đi nhưng khi thấy Lý Vũ Hân thì anh quyết định tựa lan can đợi Lý Vũ Hân bước đến.
Lý Vũ Hân đi một mạch về phía trước, cô căn bản không biết Diệp Lăng Thiên đang ở ngay trước mặt cách đó không xa.
Đến khi Lý Vũ Hân lại gần thì Diệp Lăng Thiên bất thình lình gọi cô: "Vũ Hân!"
Bớt chợt bị kêu to một tiếng khiến Lý Vũ Hân giật thót tim, vừa quay đầu thì nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang đứng dựa ở một bên. Thấy là Diệp Lăng Thiên, cô đờ đẫn mất mấy giây rồi mới không mặn không nhạt hỏi: "Sao anh ở đây?"
"Đi dạo, còn em?" Diệp Lăng Thiên hỏi lại.
"Giải sầu!" Lý Vũ Hân im lặng một hồi rồi mới từ từ nói, sau đó tiếp tục đi thẳng.
Diệp Lăng Thiên cũng đi song song với Lý Vũ Hân, hai người cùng nhau đi loanh quanh ven bờ sông.
"Sao anh ở đây một mình vậy? Lý Yến đâu? Tết nhất không ở nhà với vợ mà lại mò ra đây hóng gió một mình, anh hâm à?" Lý Vũ Hân vẫn đút hai tay trong túi, vừa đi vừa thong thả nói.
"Hôm nay em ấy phải trực ban nên không ở nhà." Lý Vũ Hân nghe thấy thế thì gật đầu, nói: "Cũng phải, cảnh sát mà, những lúc như này đều đặc biệt gắt gao."
"Em…em ổn không?" Diệp Lăng Thiên cũng không biết nên nói cái gì, đắn đo một lúc lâu mới phun ra được một câu.
"Rất ổn!" Lý Vũ Hân trả lời vô cùng đơn giản, tiếp đó lại hỏi: "Sao thế? Anh cho là anh lập gia đình thì tôi sẽ không thiết sống nữa à?"
"Không phải, trên đời này không có ai là duy nhất của ai cả, cũng không có chuyện thế giới này thiếu đi một người thì cả thế giới không thể xoay chuyển."
"Tôi nghĩ là tôi sẽ hận anh, tôi luôn nghĩ mình vẫn đang hận anh, nhưng thời gian thấm thoát trôi qua khiến tôi dần dần nhận ra thực chất tôi không hề hận anh. Trong khoảng thời gian này, tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này.
Tôi yêu anh, điều này là hiển nhiên không phải bàn cãi thêm nữa, anh cũng yêu tôi, điều này tôi biết rõ. Nhưng mà, tôi không thể hiểu nổi bản thân mình rốt cuộc đang cố chấp điều gì, tôi không thể thân cận anh, cũng không có cách nào cùng anh tiến thêm bước nữa.
Tôi không thể ở bên cạnh anh thì chẳng lẽ tôi còn có thể cấm anh kết hôn với người khác sao? Tôi không có cái quyền đó. Anh lấy Lý Yến là một chuyện tốt, có lẽ đây cũng là kết quả mà trước đây tôi mong muốn, hiện tại đã thành hiện thực rồi, tôi nên vui vẻ mới đúng." Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, lựa chọn sự im lặng.
"Lý Yến nói với tôi là anh kết hôn với cô ấy chỉ vì mẹ của cô ấy bị bệnh.
"Đúng vậy, đó là căn nguyên, nhưng hiện giờ tôi rất nghiêm túc với em ấy."
"Tôi biết, từ trước đến nay anh là một người rất nghiêm túc, một khi quyết định làm việc gì thì sẽ làm một cách nghiêm túc, tuyệt đối không coi nó như một trò đùa. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng thật tâm mong hai người hạnh phúc." Lý Vũ Hân nói một cách giòn tan.
"Hiểu Tinh...khả năng sẽ không quay về Đông Hải nữa." Lý Vũ Hân chợt lên tiếng.
"Hả? Là sao?" Diệp Lăng Thiên thừ người.
"Năm ngoái, ba mẹ cậu ấy chạy đôn chạy đáo giúp cậu ấy lo liệu vụ chuyển công tác về thành phố Y đó, ba mẹ cậu ấy có đề cập đến từ mấy năm trước rồi, mỗi tội cậu ấy không chịu về. Nhưng bây giờ cuối cùng cậu ấy đã đồng ý, thực ra cậu ấy cũng có ý về thành phố Y làm việc, vì dù sao trong nhà đang xảy ra chuyện om sòm như vậy, ba mẹ thì tuổi tác đã cao nên cậu ấy cũng muốn ở bên cạnh để tiện chăm sóc bọn họ. Nghe nói quá trình điều động công tác về cơ bản đã giải quyết xong hết rồi, qua tết tức là sang học kì mới, cậu ấy sẽ chuyển đến một ngôi trường mới công tác." Lý Vũ Hân thong dong nói.
Diệp Lăng Thiên tiếp tục lựa chọn trầm mặc, việc Hứa Hiểu Tinh rời đi khiến trong lòng anh hơi dậy sóng.
"Thật ra, trong phần đông những người phụ nữ phải lòng anh thì Hiểu Tinh là người yêu một cách đau khổ nhất." Lý Vũ Hân nói tiếp.
Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc nhìn sang Lý Vũ Hân.
"Đừng nói là anh không biết, thực chất người yêu anh sâu đậm nhất chính là cậu ấy, người đợi anh mòn mỏi nhất cũng là cậu ấy. Anh có biết vì sao cậu ấy nhất quyết không rời khỏi đây không? Không phải bởi vì tôi, càng không phải bởi vì cậu ấy vấn vương không quên đối với thành phố Đông Hải này. Cậu ấy lưu luyến một người là anh chứ không phải với thành phố này. Cậu ấy một mực chờ anh một cách ngốc nghếch, dù biết là sẽ không đi đến đâu, nhưng vẫn tình nguyện chờ đợi. Mãi đến khi anh lập gia đình, cậu ấy rốt cuộc tuyệt vọng nên mới lựa chọn rời khỏi đây."
Diệp Lăng Thiên hút một điếu thuốc rồi mới chần chừ hỏi: "Cô ấy nói với em thế sao?"
"Không phải, trước giờ cậu ấy chưa từng nói với tôi mấy chuyện tình cảm về anh. Đây đều là tôi tự đoán, nhưng tuyệt đối không thể nào sai được, hiểu biết của tôi về cậu ấy tuyệt đối vượt xa anh. Cậu ấy là một người phụ nữ kiên cường thẳng thắn, so với tôi thì kiên cường hơn nhiều.
Nhìn bề ngoài trông tôi có vẻ rất mạnh mẽ, thực ra tôi chẳng mạnh mẽ chút nào cả. Vì tình yêu cậu ấy có thể bất chấp tất cả, biết là không đi đến kết quả thì sẽ dứt khoát buông tay không chút do dự. Ban đầu cậu ấy đối với anh là thuộc kiểu yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó mặc kệ tất cả một lòng theo đuổi anh, dựa dẫm anh.
Cậu ấy từ bỏ mọi thứ kể cả cơ hội béo bở đến thành phố B phát triển bản thân, lại vì anh mà bất chấp tất cả về nước. Mà hiện tại, khi biết giữa anh và cậu ấy đã triệt để không còn hy vọng thì lại không chút đắn đo rời khỏi thành phố này. Còn tôi thì khác, tôi không dám yêu một cách điên cuồng không chút kiêng dè, không thể nào quên thứ tình cảm đã bị chôn vùi.
Con người tôi ấy mà suy nghĩ quá nhiều, và cũng đắn đo quá nhiều. Nếu không phải bởi vì tôi không dám bất chấp thì có lẽ chúng ta đã kết hôn từ hai năm trước rồi hoặc cũng có thể sau lần ly hôn đầu tiên của anh và Lý Yến chúng ta đã có thể ở bên nhau, cơ hội thì có rất nhiều, nhưng bởi vì trong lòng tôi còn có quá nhiều khúc mắc nên lần lượt bỏ lỡ cơ hội.
Còn đến khi quyết định buông tay thì tôi lại không có cách nào buông bỏ hết thứ tình cảm đó. Ví dụ như khi tôi trở về từ M Thành, hay là như giờ phút này gặp anh ở đây tôi lại không lựa chọn dứt khoát rời đi. Vậy mới nói, cậu ấy là một con người kiên cường, so ra tôi kém xa cậu ấy." Lý Vũ Hân thương cảm nói.