Diệp Lăng Thiên dừng lại, không nhiều lời, nhiều người ở đây như vậy cũng không nên nói quá nhiều, chỉ khẽ gật đầu, đi theo Lục Oánh và thư ký của Lục Oánh vào trong thang máy, sau đó đi thẳng về phía nhà ăn, rồi sau lại đi lên tầng hai của nhà ăn, lại chuyển vào một căn phòng riêng, trong phòng rất yên tĩnh, trang trí cũng rất đẹp.
Sau khi Lục Oánh dẫn Diệp Lăng Thiên đi vào trong thì nói với thư ký: "Cô đi gọi vài món ăn ngon ở nhà ăn đi, đừng nhiều quá, chỉ có hai người chúng tôi ăn thôi nên năm sáu món ăn là đủ rồi, mặt khác mang cho tôi hai chai rượu vang."
Thư ký gật đầu, sau đó đi sắp xếp.
"Ngồi đi, uống chút trà nhé." Lục Oánh vừa nói vừa tự đi pha trà cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi không ổn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, có đôi khi khách sáo quá mức sẽ trở nên giả tạo, trong mắt anh, Lục Oánh chỉ là một người bạn, không liên quan đến thân phận của bà ta.
"Đây là phòng ăn riêng của tôi, bình thường tôi đều ăn cơm ở đây, rất yên tĩnh, sẽ không bị người khác quấy rầy." Lục Oánh vừa đưa trà cho Diệp Lăng Thiên vừa chậm rãi nói. Giống như anh nói, anh hoàn toàn không rõ tình hình nội bộ của tập đoàn Đại Đường chúng tôi, tôi cũng chưa từng nói với anh những chuyện có liên quan tới nội bộ tập đoàn Đại Đường, nhưng hôm nay anh chỉ dựa vào mấy câu nói của Trương Hữu Lâm và tình hình trực tiếp ở hiện trường mà đã có thể phán đoán và phân tích ra đại khái tình huống, đồng thời những lời nói ra cũng vô cùng hợp lý và có cơ sở, hoàn toàn khiến tôi chiếm được thế chủ động cũng như mạnh mẽ chèn ép khí thế của Trương Hữu Lâm, không thể không nói, biểu hiện của anh hôm nay thật sự khiến cho tôi phải lau mắt mà nhìn. Anh đã giúp tôi một việc rất lớn, không cần biết chuyện này có có tác dụng có hiệu quả hay không, nhưng tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này." Lục Oánh nghiêm túc nói.
Lục Oánh vừa nói xong, thư ký của bà ta bưng hai chai rượu vang đi vào, sau đó thức ăn cũng bắt đầu lục tục được mang lên, chờ sau khi các món ăn đã được mang hết lên, tất cả mọi người đi ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Lăng Thiên và Lục Oánh uống rượu ăn cơm.
"Đúng là ở đâu có người ở đó có giang hồ mà, vốn tập đoàn Đại Đường của tôi phát triển tốt như vậy, lớn mạnh như vậy thì chắc hẳn quản lý tập đoàn phải rất đoàn kết, không ngờ cũng là cái dạng này, bây giờ xem như tôi đã nhìn rõ, có lẽ cuộc sống của chị không hề nhẹ nhàng như bề ngoài." Diệp Lăng Thiên uống một ngụm rượu chậm rãi nói.
"Đúng vậy, anh nói rất đúng, ở đâu có người ở đó có giang hồ, đúng là như thế. Anh biết cái tên Trương Hữu Lâm kia là ai không?" Lục Oánh chậm rãi cảm thán.
"Không biết, hôm nay là lần đầu tiên tôi tới tham gia cuộc họp này, cũng là lần đầu tiên gặp mấy người đó của tập đoàn Đại Đường, nói thật, nếu không phải vì chị thì tôi không hề cảm thấy có chút hứng thú nào đối với những người đó." Diệp Lăng Thiên lắc đầu.