“Cảm ơn anh!” Lý Yến nói với Diệp Lăng Thiên.
“Cảm ơn anh? Cảm ơn anh cái gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Cảm ơn anh hôm nay đã nói những lời đó với mẹ em. Anh cũng nhìn thấy rồi đó, mẹ em rất vui, thật sự rất vui, trước nay em chưa từng nhìn thấy bà ấy cười vui như vậy. Chỉ cần bà ấy vui vẻ, cho dù em làm gì, em cũng cảm thấy đáng.” Lý Yến cảm động nói.
“Anh nói thật lòng thôi.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói với Lý Yến.
“Gì cơ?” Lý Yến ngây người.
“Lý Yến, hôm nay ba em nói rất đúng, nếu chỉ vì lấy lệ thì như vậy chính là đang lừa dối mẹ em, loại lừa dối như vậy, mẹ em có muốn không? Bà ấy thật lòng muốn em sống vui vẻ, hơn nữa hôn nhân cũng không phải là trò đùa, nếu như đã kết hôn, vậy thì nên đối xử nghiêm túc.
Lần trước, nếu không phải em cố chấp muốn ly hôn thì có lẽ chúng ta đã sống rất hạnh phúc rồi, cho nên lần này anh rất nghiêm túc, đừng làm loạn nữa, yên tâm sống đi. Anh biết em đang lo lắng điều gì, thật ra trong lòng anh vẫn chưa buông bỏ được Lý Vũ Hân, nhưng lần trước em hao tâm tốn sức tác thành cho anh và Lý Vũ Hân, nhưng cuối cùng thì sao?
Cuối cùng, anh và Lý Vũ Hân vẫn không ở bên nhau. Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, anh về trước, đợi anh em trở lại, anh sẽ dọn qua đây ở, yên tâm đi cùng mẹ em nốt hành trình cuối cùng này đi.” Diệp Lăng Thiên nói với Lý Yến xong, sau đó lên xe, lái xe rời đi.
Thời gian đến quá nhanh, cũng quá đột ngột, Diệp Lăng Thiên không biết vì sao mọi chuyện lại đi đến bước này, có lẽ số phận đã an bài, anh nên ở cùng Lý Yến. Diệp Lăng Thiên vừa lái xe, vừa nghĩ, kết hôn với Lý Yến cũng là một lựa chọn không tồi.
Từ khi trở lại thành phố, cho dù anh muốn hay không thì anh vẫn luôn rơi vào vòng xoáy tình cảm. Anh mệt rồi, trái tim anh mệt rồi, mệt mỏi trong cuộc chạy đua tình yêu mập mờ với Lý Vũ Hân.
Anh đã không còn nhỏ nữa, cũng hơn ba mươi rồi, anh cũng rất muốn tìm cuộc sống cho riêng mình, đây là khát vọng mà mỗi người đàn ông đến độ tuổi này đều sẽ có. Giống như anh đã nói, cũng khoảng một năm kể từ khi anh ly hôn với Lý Yến, nhưng anh và Lý Vũ Hân vẫn là bạn, cho dù cố gắng như thế nào, cũng không cách nào tiến gần hơn một bước.
Mà anh kết nghĩa vợ chồng với Lý Yến cũng là anh nợ Lý Yến. Anh từng ly hôn với Lý Yến, nhưng anh không hề phản đối quá. Nhưng sau khi ly hôn, anh đều nhìn thấy mọi khổ cực mà Lý Yến phải chịu.
Mặc dù bên ngoài Lý Yến vẫn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng thật ra trong lòng vô cùng đau khổ. Phục hôn là lời hứa Diệp Lăng Thiên tự mình hứa với Lý Yến trong lòng, cũng coi như đây là một loại bù đắp. Nhiều hơn cả, đây cũng là một phương thức giải thoát vô cùng dứt khoát của bản thân anh trong cuộc sống tình cảm hỗn loạn trước mắt.
Kết hôn với Lý Yến, anh không thể nói là có bao nhiêu vui vẻ, nhưng lại rất nhẹ nhõm, có một sự nhẹ nhõm sau khi được giải thoát.
Giống như anh nói, Lý Yến chưa chắc coi lần phục hôn này là thật, nhưng anh thì coi nó là thật. Anh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới đưa ra quyết định này, chứ không phải là quyết định qua loa.
Diệp Lăng Thiên lái xe về nhà, căn nhà lạnh lẽo, không có một chút hơi người. Diệp Lăng Thiên bật đèn lên, trở về nhà tắm rửa, vẫn là thói quen cũ, bưng một tách trà, ngồi uống trong vườn hoa phía sau. Anh lơ đãng nhìn thấy vị trí nhà của Lý Vũ Hân cách đó không xa.
Nhớ tới Lý Vũ Hân, trong lòng anh sẽ có loại cảm giác mất mát và áy náy. Anh không biết cảm giác này đến từ đâu, nhưng trong lòng anh chính là loại cảm giác này. Anh cũng không nói rõ được, quan hệ giữa mình và Lý Vũ Hân rốt cuộc là gì, trên tình bạn nhưng lại dưới tình yêu, gần gũi hơn bạn bè, nhưng lại mãi mãi kém người yêu một bước, mãi mãi cũng không đi qua được bước đó.
Diệp Lăng Thiên rút điếu thuốc, chậm rãi hút, cuối cùng lấy điện thoại ra, gửi cho Lý Vũ Hân một tin nhắn, tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài chữ: “Anh phục hôn với Lý Yến rồi.”
Anh không biết vì sao mình lại gửi cho Lý Vũ Hân tin nhắn như vậy, cũng không biết khi gửi tin nhắn, anh muốn nói gì với Lý Vũ Hân, tóm lại anh cảm thấy mình nhất định phải nói với Lý Vũ Hân thông tin này. Sau khi gửi tin nhắn xong, Diệp Lăng Thiên cảm thấy bản thân mình hoàn toàn được giải thoát. Anh cất điện thoại đi, uống một ngụm trà, sau đó trở về phòng, lên tầng ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, điều đầu tiên Diệp Lăng Thiên làm là liếc nhìn điện thoại, nhưng điện thoại vẫn trống rỗng, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có bất kỳ tin nhắn nào. Lý Vũ Hân không hề trả lời lại Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên hơi thất vọng, anh cũng không biết mình rốt cuộc đang mong chờ Lý Vũ Hân sẽ nói với anh những gì, có lẽ Lý Vũ Hân khóc lóc, làm loạn với anh, thậm chí là mắng anh một trận, trong lòng anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi rời giường, Diệp Lăng Thiên mặc quần áo thể thao, chạy vòng quanh tiểu khu mấy vòng. Có lẽ đã rất lâu không vận động nên eo anh đã có ngấn thịt, sự linh hoạt cũng chậm hơn trước rất nhiều, cho nên bắt đầu từ mấy ngày này, chỉ cần không có chuyện gì, mỗi ngày ngủ dậy, anh sẽ kiên trì chạy hơn một tiếng.
Chạy xong trở về nhà, tắm rửa, đang chuẩn bị ra ngoài ăn sáng thì nhận được điện thoại của Lý Yến.
“Alo, Lý Yến.”
“Anh dậy chưa?” Lý Yến hỏi.
“Ừ, dậy rồi.”
“Anh em nói hôm nay chuẩn bị lái xe đưa mẹ em đến Tây Hồ chơi, cả nhà em cùng đi, hỏi anh có thời gian không, xem xem có đi được cùng hay không. Anh có rảnh không?”
Diệp Lăng Thiên do dự một chút, sau đó nói: “Rảnh chứ, đợi anh một chút, anh lập tức qua đó.”
Xung quanh Đông Hải cũng không có chỗ nào thú vị, nơi duy nhất nổi tiếng hơn một chút chỉ có Tây Hồ.
Diệp Lăng Thiên thay quần áo, trên đường mua đồ ăn sáng rồi lái xe đến nhà Lý Yến. Sau đó, Diệp Lăng Thiên lái một xe, anh của Lý Yến lái một xe, cả nhà Lý Yến cùng nhau đi đến Tây Hồ.
Ba của Lý Yến ngồi trên xe anh trai Lý Yến, còn Lý Yến thì ngồi trên xe Diệp Lăng Thiên.
“Hôm nay anh không có việc gì chứ? Có làm lỡ việc của anh không?”
“Hôm nay được nghỉ, Nguyên đán mà, không có việc gì cả. Hơn nữa, chúng ta đã kết hôn rồi, ba mẹ em chính là ba mẹ anh, anh cũng có trách nhiệm đưa mẹ em ra ngoài khuây khỏa, sau này đừng nói cảm ơn với anh về những chuyện như vậy nữa.”
“Vâng! Lăng Thiên, tối qua em đến tìm Lý Vũ Hân.” Lý Yến im lặng một chút, sau đó nói.
Diệp Lăng Thiên hơi ngạc nhiên, quay mặt lại nhìn Lý Yến, sau đó thản nhiên nói: “Em đến tìm cô ấy làm gì?”
“Anh biết em đến tìm cô ấy làm gì mà.”
“Anh không biết.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên vẫn lắc đầu.
“Tối qua, sau khi anh rời đi, em đã gọi điện thoại cho cô ấy. Sau đó, dựa theo địa chỉ cô ấy nói, đến nhà cô ấy, cũng không xa nhà em lắm.” Lý Yến nói đến đây thì dừng lại một chút, liếc nhìn Diệp Lăng Thiên, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên không nói gì, mới lại nói tiếp.