CHƯƠNG 5: TRỢ LÝ TỔNG GIÁM ĐỐC
Diệp Lăng Thiên đi theo Lý Vũ Hân vào bãi đậu xe dưới lầu, chỉ thấy Lý Vũ Hân đi đến trước mặt một chiếc xe Porsche, lấy chìa khóa ra ấn một cái, rồi mở cửa xe ra ngồi vào, ngay lúc cô chuẩn bị đóng cửa, Diệp Lăng Thiên đột nhiên duỗi tay ra chặn cửa lại.
“Anh làm gì thế?” Lý Vũ Hân có chút tức giận nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Xuống xe, ngồi ghế sau đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, không hề nhiều lời một câu.
“Dựa vào cái gì chứ? Đây là xe của tôi.” Lý Vũ Hân tức giận nói với Diệp Lăng Thiên.
“Đây là công việc của tôi, xin cô hãy phối hợp, nếu cô không phối hợp tôi sẽ cưỡng ép kéo cô xuống hàng ghế sau, nơi này có rất nhiều người, đến lúc đó mọi người đều sẽ khó xử, tôi nghĩ rằng cô cũng không muốn để tình huống này xảy ra.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân nói.
Lý Vũ Hân nhìn người đàn ông không biết tế nhị này, trong lòng cực kỳ chán ghét, cô chưa bao giờ ghét một người đến mức này, nhưng mà, trong mớ cảm xúc chán ghét kia, lại xen lẫn một chút sợ hãi đối với người đàn ông này, đặc biệt là đôi mắt của Diệp Lăng Thiên, cô càng ngày càng không dám nhìn thẳng vào nó.
Lý Vũ Hân biết cái tên đàn ông giống hệt khúc gỗ như Diệp Lăng Thiên đã nói ra được thì sẽ làm được, cô bất đắc dĩ đành ngoan ngoãn xuống xe sau đó ngồi vào băng ghế phía sau.
Diệp Lăng Thiên ngồi xuống vị trí lái, thắt dây an toàn xong lập tức khỏi động xe, vừa lái xe ra vừa hỏi Lý Vũ Hân: “Bây giờ cô muốn đi đâu?”
“Đi công ty.” Lý Vũ Hân tức giận đáp.
“Địa chỉ.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt hỏi.
Lý Vũ Hân cũng không muốn cãi nhau với Diệp Lăng Thiên nữa, cô biết, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của người đàn ông không nói lý này, nên nói luôn: “Số 156 đường Hà Phi.”
Diệp Lăng Thiên không nói thêm gì nữa, lái xe thẳng đến địa điểm.
“Anh còn quần áo khác không? Có thể đổi một bộ đồ khác không hả? Cho dù anh là vệ sĩ thì cũng nên chú ý hình tượng bản thân một chút, anh là vệ sĩ chứ không bảo là bảo vệ.” Đến trước cổng công ty, Lý Vũ Hân khẽ cau mày rồi nói với Diệp Lăng Thiên đang đi theo sau cô, chủ yếu là bộ đồ bảo vệ của Diệp Lăng Thiên quá gây chú ý, nơi này là văn phòng làm việc, người trong này đều ăn mặc áo vest ngay ngắn, Diệp Lăng Thiên mặc bộ quần áo như thế này đúng là không phù hợp chút nào.
Diệp Lăng Thiên cũng nhìn bộ quần áo trên người mình, gật đầu nói: “Được, sau khi hết giờ làm việc về nhà tôi sẽ đổi quần áo khác.”
“Thôi đi, nhìn anh thế này chắc là cũng chẳng lấy ra được bộ quần áo ra trò nào.” Lý Vũ Hân cẩn thận đánh giá Diệp Lăng Thiên, sau đó bước thẳng vào trong thang máy.
Thang máy dừng lại ở tầng mười lăm, Diệp Lăng Thiên đi theo sau Lý Vũ Hân bước ra ngoài, vừa bước vào đã thấy ngay một sảnh lớn, bên trên viết Tập đoàn Tam Nguyên Công ty Trách nhiệm hữu hạn Dịch vụ ăn uống Hoàng Gia.
Lý Vũ Hân vừa mới bước vào, hai cô nhân viên lễ tân lập tức đứng dậy cung kính chào: “Chào tổng giám đốc Lý.”
Lý Vũ Hân gật đầu, sau đó bước thẳng vào.
Đến khi hai cô gái này nhìn thấy Diệp Lăng Thiên mặc đồ bảo vệ đi phía sau Lý Vũ Hân thì trong mắt đều hiện lên vẻ nghi ngờ.
Đương nhiên, Diệp Lăng Thiên không thể nào không phát hiện được hai tầm mắt khác lạ của hai cô gái kia, nhưng mà, anh lại giống như là không hề nhìn thấy, cứ đi theo phía sau Lý Vũ Hân vào bên trong.
Lúc Lý Vũ Hân mở cánh cửa văn phòng tổng giám đốc ra thì vô cùng hoảng sợ, còn tưởng rằng mình vào nhầm phòng, lại nhìn lại lần nữa, xác định thật sự là văn phòng của mình, lập tức gọi cô thư ký đang sửa soạn tài liệu của cô lại: “Hoàng Linh, chuyện gì thế này?’
Lý Vũ Hân chỉ vào mớ bàn làm việc và máy uống nước đột nhiên xuất hiện trong căn phòng tiếp khách của văn phòng mình, hỏi thư ký Hoàng Linh.
“Tổng giám đốc Lý không biết sao?” Hoàng Linh có hơi bất ngờ nhìn Lý Vũ Hân hỏi.
“Tôi biết? Tôi biết cái gì? Đây là ai làm thế? Cô giải thích cho tôi ngay.” Lý Vũ Hân tức giận hỏi.
“Tổng giám đốc Lý, đây là do lúc trước văn phòng của chủ tịch gọi điện thoại cho chúng tôi, bảo bộ phận hậu cần sắp xếp thêm một gian phòng cho trợ lý mới của tổng giám đốc.” Hoàng Linh cẩn thận nói.
“Trợ lý tổng giám đốc?” Lý Vũ Hân mở to hai mắt, sau đó nhìn Diệp Lăng Thiên, trong lòng bỗng hiểu ra mọi chuyện, sau đó cười nói: “Ba tôi đúng là suy nghĩ rất chu đáo, việc nhỏ này mà còn cần đích thân chủ tịch đứng ra xử lý nữa.”
Nói đến đây, cô lại nhìn thấy bộ quần áo bảo vệ vô cùng gai mắt trên người của Diệp Lăng Thiên, lập tức nói với Hoàng Linh: “Đây là trợ lý tổng giám đốc mới, bây giờ cô lập tức ra ngoài mua cho anh ta một bộ quần áo mới.”
“Dạ?” Hoàng Linh ngạc nhiên nghe Lý Vũ Hân nói, đồng thời nhìn sang Diệp Lăng Thiên vẻ khó hiểu.
“Có vấn đề gì sao?” Lý Vũ Hân nhìn Hoàng Linh hỏi.
“Không có không có, chỉ là không biết mua quần áo dựa theo tiêu chuẩn như thế nào?” Hoàng Linh cẩn thận hỏi.
“Phù hợp với thân phận trợ lý tổng giám đốc, đi ra ngoài không làm cho công ty chúng ta mất mặt là được. Cô đi mua trước đi, mua xong về gặp tôi tính tiền, tiền tự tôi bỏ ra.” Lý Vũ Hân nói xong trực tiếp đi vào văn phòng của mình, tiện tay đóng cửa lại.
Diệp Lăng Thiên cười khẽ, nhìn cô thư ký Hoàng Linh kia, gật đầu nói: “Làm phiền cô rồi.”
“Không có không có, đây là chuyện tôi phải làm mà, cái đó… ừm… tôi còn chưa biết anh tên là gì nữa?” Hoàng Linh có hơi ngượng ngùng hỏi.
“Diệp Lăng Thiên.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt trả lời.
“Trợ lý Diệp, tôi tên là Hoàng Linh là thư ký của tổng giám đốc, sau này có gì cần thì anh cứ việc nói với tôi một tiếng là được.” Thư ký Hoàng Linh vô cùng khách sáo nói.
“Được, làm phiền cô rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó lập tức ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Lý Vũ Hân đang làm việc bên trong văn phòng, không có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm gì, cho nên Diệp Lăng Thiên cũng chẳng có việc gì để làm, khởi động máy tính trên bàn làm việc, bắt đầu xem tin tức, nếu như có người nào chú ý sẽ phát hiện ra, những tin Diệp Lăng Thiên đang xem đều là tin có liên quan đến vũ khí quân sự và một ít hoạt động mới nhất của chính khách quốc gia, đây hoàn toàn không phải là những nội dung mà một người dân bình thường thích chú ý đến.
Xem một lúc, Diệp Lăng Thiên cũng cảm thấy không có chuyện gì, lập tức đứng dậy gõ cửa văn phòng của Lý Vũ Hân.
“Vào đi.” Lý Vũ Hân nói.
Nghe thấy Lý Vũ Hân đồng ý, Diệp Lăng Thiên mới đẩy cửa bước vào, ở bên trong, Lý Vũ Hân đang cầm một xấp tài liệu xem xét, thấy Diệp Lăng Thiên bước vào, cô hỏi: “Chuyện gì?”
“Xin nghỉ phép, tôi muốn về nhà lấy chút đồ.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Tùy anh, nhưng mà tôi muốn nhắc nhở anh một chút, nếu như ba của tôi đã cho anh chức vụ trợ lý tổng giám đốc, vậy sau này ở trong công ty anh cũng phải tuân thủ quy định chế độ trong công ty, không được đến trễ về sớm không lý do, cũng không được phép dạo chơi trong công ty.” Lý Vũ Hân ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
“Lái xe của tôi đi, bây giờ sắp đến giờ tan tầm rồi, rất khó gọi xe.” Lý Vũ Hân lại nói thêm một câu.
“Cảm ơn, không cần.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Vậy tùy anh.” Lý Vũ Hân tức giận nói.
Diệp Lăng Thiên vừa mới bước ra, lập tức nhìn thấy Hoàng Linh cầm theo một bộ quần áo mới bước vào.
“Trợ lý Diệp, anh thử xem bộ quần áo này có vừa người không? Không vừa thì nói tôi, tôi sẽ đi đổi lại.” Hoàng Linh cười nói với Diệp Lăng Thiên.
“Cảm ơn, phiền cô quá. Tổng cộng hết bao nhiêu tiền vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Ba mươi sáu triệu, đây là hóa đơn, anh xem đi.” Hoàng Linh nói rồi đưa hóa đơn cho Diệp Lăng Thiên.
“Không cần, cô đưa cho tổng giám đốc Lý của cô đi, đưa quần áo cho tôi, tôi đem về nhà thay.” Diệp Lăng Thiên nhíu mày, sau đó cầm lấy bộ quần áo Hoàng Linh đưa qua rồi lập tức rời khỏi công ty.