Mục lục
Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Lý Tiên Nguyên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 414: CÔNG TY BẢO VỆ (8)

“Đầu năm ngoái tôi xuất ngũ, tự mình đăng ký xuất ngũ.” Diệp Lăng Thiên bỗng chậm rãi nói.

“Tại sao vậy? Anh, cấp bậc của anh đã cao như vậy rồi, sao anh không kiên trì thêm vài năm nữa? Kiên trì thêm vài năm nữa thì anh có thể thuận lợi được điều ra, vậy chính là lãnh đạo lớn rồi, ít nhất cũng thăng một cấp, thay thế Số Một hoặc làm phụ tá cho Số Một. Sao anh lại xuất ngũ chứ?” Trần Tuấn Lương cực kỳ không hiểu.

“Ba tôi mất khi tôi còn rất nhỏ, trong nhà chỉ có mẹ, tôi và đứa em gái nhỏ hơn tôi tám tuổi, mẹ tôi sớm đã mất việc, không có việc, lại phải chăm lo hai đứa nhỏ, điều kiện trong nhà luôn cực kỳ không tốt. Đầu năm ngoái, tôi nhận được tin tức trong nhà, mẹ tôi cũng đã mất rồi, trong nhà chỉ còn đứa em gái vừa lên đại học, ba mẹ tôi đều là người nhập cư, ở thành phố này không có thân thích bạn bè, tôi phải về nhà chăm sóc em gái, cho nên tôi lựa chọn xuất ngũ. Phải cảm ơn Số Một, nếu không muốn quay về cũng không làm được.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

Trần Tuấn Lương sắc mặt nghiêm túc, thật lâu sau cũng thở dài một tiếng, nói: “Thật đáng tiếc, anh hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, làm ra bao nhiêu cống hiến, cũng trải qua biết bao lần sống chết. Kết quả không lấy được gì đã xuất ngũ, thực sự là…quá đáng tiếc.”

“Chúng ta đến bộ đội vốn không phải vì lợi ích cá nhân, đúng không? Cho nên cũng không có gì đáng tiếc cả, chỉ là có chút không nỡ đám anh em thôi.”

“Cũng phải. Với năng lực của anh thì ở đâu cũng không lo không thành công, anh xem mới quay về bao lâu mà anh cũng đã lái được chiếc xe tốt như vậy rồi, so với anh thì tôi thực sự kém quá xa quá xa.” Trần Tuấn Lương tự giễu.

“Tiền có thể đại diện cho điều gì chứ? Thật sự không đại diện được gì cả. Tôi cũng là bị ép, nếu không, tôi bây giờ vẫn còn đang làm bảo vệ, hoặc là đẩy bán thịt nướng. Những chuyện này đều không nói nữa, đi ăn chút gì trước đi, tối nay dẫn cậu đi ăn thịt nướng nhé, có mấy loại cậu nhìn thấy có lẽ sẽ có cảm giác quen thuộc.” Diệp Lăng Thiên cười, sau đó đi tới quán Xuân Thiên cách trạm xe không xa, trực tiếp dừng xe dưới lầu. Sau đó dẫn Trần Tuấn Lương lên lầu vào quán.

Việc làm ăn của quán vẫn rất phát đạt, trong đại sảnh đã sắp không tìm thấy chỗ trống nữa.

“Quán này buôn bán đắt vậy.”

“Diệp tổng, sao anh lại tới.” Lúc này, Vương Hân vẫn làm quản lý ở quán Thanh Xuân nhìn thấy anh, vội đi tới nói.

“Tôi dẫn bạn tới ăn cơm, phòng bao đã đầy chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Vẫn còn hai phòng, tôi đi sắp xếp.” Vương Hân vội nói.

“Được, cô đến quầy lấy hai bình Mao Đài trước đây tôi cất để mời bạn tới đây.” Diệp Lăng Thiên nghĩ nghĩ rồi nói với cô ta.

“Đi.” Anh dẫn Trần Tuấn Lương vào phòng bao, hai người ngồi xuống.

“Cửa tiệm này do anh mở?”

“Ừ, đây là cửa tiệm dưới trướng công ty ẩm thực, vẫn còn mấy cửa tiệm như vậy, đều làm thịt nướng đặc sắc, cũng vừa mở không bao lâu, đây là tiệm mở sớm nhất, mở năm ngoái, việc làm ăn cũng xem như không tệ đi.” Diệp Lăng Thiên vứt điếu thuốc cho anh ta, vừa châm thuốc vừa nói.

“Cửa tiệm này nhìn bộ dáng thì đầu tư rất nhiều đi? Có thể kiếm bao nhiêu tiền một tháng.” Trần Tuấn Lương rất hâm mộ, cũng rất tò mò.

“Lúc đó đầu từ hơn mười hai tỷ, sau đó lại tiếp tục đầu tư, cụ thể đầu tư bao nhiêu tôi cũng không rõ ràng lắm, một tháng lợi nhuận khoảng hơn ba tỷ, xem như cửa tiệm tốt nhất, mấy tiệm khác không làm ăn tốt như vậy.”

“Mỗi tháng hơn ba tỷ? Sir rốt cuộc vẫn là Sir.” Trần Tuấn Lương cảm thán, sau đó giơ ngón tay cái với anh.

“Tôi đã lâu không uống rượu rồi, tối nay hai chúng ta uống vài ly đi, tôi cũng nói rõ chút tình hình với cậu.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó thì nhìn thấy Vương Hân tự mình cầm hai bình Mao Đài vào.”

“Diệp tổng, anh muốn ăn gì?”

“Cô sắp xếp một chút là được, dọn lên hết món đặc sắc trong tiệm chúng ta đi, nhưng đừng quá nhiều, chúng tôi chỉ có hai người, ăn không hết nhiều như vậy.”

“Được.” Vương Hân nói rồi thì đi ra.

“Sir, tôi luôn rất tò mò, sao anh tìm thấy tôi.”

“Bọ Cạp.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói rồi tiếp tục: “Tôi tìm Bọ Cạp, Bọ Cạp điều tới cục an toàn làm việc, xem như lãnh đạo đi. Anh biết, cục an toàn cũng có vài người của chúng ta, họ cũng phụ trách giám sát xem chúng ta có làm những chuyện bất hợp pháp không, cho nên tôi tìm cô ta điều tra giúp tôi phương thức liên lạc và tình hình sinh hoạt của anh. Nếu không, tôi thật sự tìm không thấy anh.”

“Thì ra là vậy, Bọ Cạp, Bọ Cạp bây giờ hẳn càng thêm xinh đẹp đi?” Nhớ tới Bọ Cạp, Trần Tuấn Lương có chút cảm khái nói.

“cậu thích cô ta sao?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.

“Chuyện này ngoại trừ anh thì toàn đội đều biết, năm đó tôi thật sự thích cô ấy, cũng không còn cách nào, toàn đội chỉ có một người phụ nữ, ai không thích chứ. Đáng tiếc, mọi người đều biết cô ấy là đóa hồng có gai, mắt cao hơn trời, mấy người chúng tôi cô ấy căn bản không nhìn trúng, trong mắt cô ấy chỉ có anh, chúng tôi ở trong mắt cô ấy đều là một đống rác rưởi.” Trần Tuấn Lương cười ha hả nói.

“Tôi dẫn cậu đi gặp một người.” Diệp Lăng Thiên bỗng nhớ ra gì đó, trực tiếp mở cửa đứng đó, chỉ Vương Vũ nói: “cậu nhìn thấy cô bé đó sao? Cô ấy bây giờ là tổ trưởng nhỏ của nhân viên phục vụ ở đây, cô ấy tên Vương Vũ, nhìn rõ rồi chứ?”

“Ừ, sao vậy? Giới thiệu cho tôi à, Sir.” Trần Tuấn Lương gật đầu hỏi.

“cậu nghĩ hay lắm, cậu có kết hôn không tôi không có hứng thú quan tâm.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp đá vào mông anh ta mắng, sau đó đóng cửa lại ngồi xuống.

“Vậy anh kêu tôi nhìn cô ta làm gì? Tôi còn cho rằng anh muốn giới thiệu cho tôi chứ, chỉ cần Sir lên tiếng, thì có đưa khủng long cho tôi tôi cũng không dám không lấy.” Trần Tuấn Lương tiếp tục cười nói, xoa xoa cái mông bị đá của mình.

“Cô ấy là em gái của lão hổ.” Diệp Lăng Thiên hút điếu thuốc rồi tiếp tục nói.

“A? Em gái lão hổ? Xem như tôi chưa nói gì, tôi đùa thôi, nếu bị lão hổ nghe thấy thì cái mạng nhỏ của tôi sẽ không giữ nổi.” Trần Tuấn Lương giật nảy, vội nói.

“Lão hổ đã không còn nữa rồi, đi rồi.” Diệp Lăng Thiên thật lâu sau mới chậm rãi nói.

“Cái gì?” Trần Tuấn Lương đứng bật dậy, sau đó lại ngây ngốc ngồi xuống, cầm gói thuốc anh để trên bàn lên, rút một điếu, từ từ hút, hỏi: “Lúc nào?”

“Giữa năm ngoái, hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ, tin tức do Bọ Cạp nói với tôi. Sau đó tôi kêu Bọ Cạp tìm địa chỉ nhà lão hổ cho tôi, trong sơn thôn nhỏ cực kỳ hẻo lánh, gần như cách biệt với thế giới ở M Châu, trong nhà có sáu anh em, lão hổ lớn nhất, em hai em ba đã lấy chồng, em tư là em trai, bây giờ đang làm việc ở công ty tôi, đã là phó quản lý rồi, sau này cậu sẽ gặp được, người cậu vừa nhìn thấy là em năm, Vương Vũ, còn có cô em gái út, em sáu, Vương Tuyết, học cấp hai, đầu năm nay đón tới đây đi học. Nhà họ cực kỳ nghèo, nghèo đến mức đã không biết hình dung thế nào nữa, tôi dẫn mấy đứa chưa lập gia đình ra làm việc với tôi. Bây giờ mặc dù không thể nói là giàu sang, nhưng cuộc sống đã rất tốt rồi, có lẽ còn kiếm được nhiều hơn cậu. Chuyện lão hổ giao phó cho tôi trước đây, bây giờ tôi cuối cùng xem như đã hoàn thành rồi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK