CHƯƠNG 149: GHEN TUÔNG. (6)
Diệp Lăng Thiên yên lặng ngồi ở ghế lái phụ chậm rãi hút thuốc, Hứa Hiểu Tinh ngồi ở đằng sau suy nghĩ về tâm sự, sắc mặt nặng nề. Còn Lý Vũ Hân thì lái xe tăng ga chen lấn trên đường, trước giờ cô lái xe không tính là nhanh lắm, nhưng hôm nay giống như là bị đè nén vậy, cũng may không có cảnh sát giao thông, nếu không hôm nay cô thảm rồi.
Lý Vũ Hân lái xe vào cửa nhà của mình, đạp phanh dừng xe lại, sau đó trực tiếp xuống xe vào nhà.
“Chị Vũ Hân, chị về rồi, hôm nay sao về sớm vậy?” Diệp Sương nhìn thấy Lý Vũ Hân về, thì mỉm cười nói với Lý Vũ Hân.
“Hôm nay…hôm nay nghỉ, anh của em đến đón em rồi, em theo anh em về đi.” Lý Vũ Hân một bụng đầy hoả khí nhưng vẫn không có phát hoả với Diệp Sương, đứng ở đó miễn cưỡng nói với Diệp Sương vài câu, sau đó trực tiếp lên lầu.
Diệp Sương có chút khó hiểu mà nhìn Lý Vũ Hân, sau đó nghĩ đến Lý Vũ Hân nói Diệp Lăng Thiên về rồi, lập tức chạy ra ngoài.
“Anh, cuối cùng anh cũng về rồi, anh đi nước nào vậy? Sao đi lâu như vậy.” Diệp Sương trực tiếp lao vào lòng của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ôm lấy Diệp Sương, xoa xoa đầu tóc của Diệp Sương, thấp giọng trách cứ: “Em lớn đến nhường nào rồi hả.”
“Anh, anh đã đi đâu vậy? Có mang đồ gì về cho em không?” Diệp Sương tò mò hỏi.
Diệp Lăng Thiên sững sờ, sau đó bình thản nói: “Lần này đi Châu Phi, bên đó không có đồ gì đáng để mang hết. Em đi vào dọn dẹp đồ mình một chút, về nhà ở với anh.”
“Được, anh, chị dâu, hai người từ từ nói chuyện đi, em đi vào thu dọn đồ trước.” Diệp Sương vui vẻ mà nói, sau đó quay người đi vào nhà.
“Lăng Thiên, anh…hôm nay có thể anh đã thật sự làm Vũ Hân thương tâm rồi đó. Tôi biết con người cậu ấy, cậu ấy luôn tâm cao khí ngạo, rất ít khi khuất phục trước người khác. Tuy tôi cảm thấy hôm nay anh làm đúng, nhưng anh không nên lạnh nhạt với Vũ Hân như vậy, càng huống hồ, Vũ Hân có ý tốt, thật ra cậu ấy vốn không có làm gì sai hết.” Hứa Hiểu Tinh đi đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên, nói ra suy nghĩ của mình với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên dựa lên bên cạnh xe của Lý Vũ Hân, châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Bản thân tôi vốn đã không biết nói chuyện rồi, mười năm nay tôi nói chuyện đều quen thẳng thắng, tôi biết cô ấy có ý tốt, tôi cũng cảm kích cô ấy và ba của cô ấy từ đáy lòng mình, kể từ sau khi tôi đến nhà của bọn họ, cha con cô ấy đã cho tôi rất nhiều sự giúp đỡ. Nhưng mà…tôi thật sự không biết nên nói như thế nào nữa, những gì tôi nói với cô ấy đều là lời trong lòng của tôi, tôi không có nói dối.”
“Tôi biết, nhưng anh không nên nói chuyện như vậy. Lăng Thiên, anh lên đó xin lỗi cậu ấy cái đi, ngữ khí khi anh nói chuyện hôm nay quả thực là không đúng, nếu như đổi lại là tôi, có thể tôi cũng rất thương tâm.” Hứa Hiểu Tinh khuyên Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên rít vài ngụm, sau khi nhả ra một ngụm khói thật dài thì nói: “Thôi, tôi không biết nói chuyện, tôi đi xin lỗi có thể sẽ càng nói càng khiến cô ấy tức giận thôi, hơn nữa tôi cũng không biết nên xin lỗi thế nào. Tôi đưa Diệp Sương về, cô ở đây với cô ấy, thay tôi nói một tiếng xin lỗi với cô ấy. Nói với cô ấy, tôi không phải không lĩnh tình, càng không phải không xem cô ấy là bạn bè, tôi thật sự rất cảm kích cha con bọn họ, nhưng tôi là một quái nhân, tôi không thích nhận ân huệ của người khác, tôi thích làm việc theo nguyên tắc của mình, mong cô ấy tha thứ. Chỉ như vậy thôi.”
“Được thôi, lát nữa tôi lên đó nói với cậu ấy.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu, sau đó nói: “Anh thật sự định không đi làm ở công ty của Vũ Hân nữa sao?”
“Không đi nữa, tôi không phải người thích hợp làm văn phòng, càng không phải người có khiếu làm nhân viên văn phòng, đi đó làm việc sẽ chỉ khiến mình khó chịu, càng khiến người khác khó chịu.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.
“Vậy anh định làm gì? Thật ra Vũ Hân nói đoạn cuối cùng rất đúng, nếu như anh không có việc làm, gánh nặng ở trong nhà phải làm sao đây? Anh và Diệp Sương đều phải sinh sống, Diệp Sương còn phải uống thuốc, còn phải đi học. Anh còn phải đi trả hai tỷ mốt đó cho ba của Vũ Hân nữa. Anh làm sao đây? Anh có nghĩ qua chưa?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
Sắc mặt Diệp Lăng Thiên bình tĩnh, không có lập tức nói chuyện ngay, mà đợi hút xong thuốc rồi mới từ từ nói: “Sẽ luôn có cách, viên đạn còn không bắn chết được tôi, tôi nghĩ, tôi không đến nỗi vì tiền mà bị ép chết đâu.”
Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên, nhìn bộ dạng này của Diệp Lăng Thiên, trong lòng cô ta cũng rất khó chịu. Sau đó nói: “Trên người anh còn tiền không? Nếu không có tiền thì tôi cho anh mượn trước một chút, đợi anh kiếm được tiền thì trả tôi, bất kể thế nào, anh và Diệp Sương vẫn phải sinh sống trước khi anh lại tìm được công việc.”
“Trên người tôi vẫn còn chút tiền, tạm thời sinh sống không thành vấn đề. Cảm ơn cô, Hiểu Tinh. Làm bạn với người như tôi có phải rất mệt không?” Diệp Lăng Thiên tự giễu mà cười cười.
“Không có a, tôi cảm thấy rất tốt, thật đó, Lăng Thiên, tôi rất tán thưởng anh.” Hứa Hiểu Tinh nói từ trong đáy lòng mình.
“Cảm ơn.” Diệp Lăng Thiên cười cười nói, sau đó nói tiếp: “Tôi cũng vào dọn dẹp đồ của tôi một chút, cô lên đó xem cô ấy đi.”
Hứa Hiểu Tinh gật đầu, sau đó cùng Diệp Lăng Thiên đi vào nhà.
Diệp Lăng Thiên đi đến căn phòng mình ở rồi dọn đồ thuộc về mình một chút, sau đó xách mấy cái túi của Diệp Sương đưa Diệp Sương cùng ra ngoài. Thật ra anh cũng không có đồ gì để dọn, lúc anh đến chỉ mang một cái túi quân trang, khi đi cũng vẫn một chiếc túi quân trang.
Diệp Lăng Thiên đưa Diệp Sương lên xe buýt về nhà, hai người ngồi ở hàng ghế sau.
“Anh hai, sao anh cũng mang đồ của mình về rồi? Có phải sau này anh không ở nhà chị Vũ Hân nữa không?” Diệp Sương hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Sao em biết anh luôn ở nhà của cô ấy, cô ấy nói với em à?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Không phải, là em hỏi, bởi vì em nhìn thấy đồ của anh. Em hỏi chị Vũ Hân, chị ấy nói anh là trợ lý của chị ấy, cho nên phải giúp đỡ chị ấy làm việc 24/24. Đúng rồi, anh còn chưa trả lời em nữa, có phải sau này anh không cần đi làm 24/24 giờ mỗi ngày nữa, có thể về nhà ở rồi không?” Diệp Sương lại hỏi.
“Đúng, sau lần ra nước ngoài này, công việc của anh cơ bản đã hoàn thành rồi, cho nên sau này anh đi làm 9 giờ sáng 5 giờ về, có thể về nhà ở rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Yeah, yeah, anh cuối cùng có thể về nhà ở rồi, vậy em cũng không cần lánh nạn khắp nơi nữa. Tục ngữ nói không sai, nhà vàng nhà bạc, cũng không bằng ổ chó nhà mình, cho dù là ở nhà chị dâu, hay là ở nhà chị Vũ Hân, điều kiện đều tốt hơn nhà chúng ta rất nhiều, nhưng em cứ cảm thấy ở không được thoải mái, vẫn là ở nhà của mình thoải mái hơn.” Diệp Sương hoan hỉ mà nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn bộ dạng của Diệp Sương, nhịn không được mà cười, mắng: “Em bẩm sinh đúng là số chịu khổ, có nhà đẹp cho em ở, em còn không quen.”