CHƯƠNG 84: CÔ ẤY CHO CẬU ĐỘI NÓN XANH RỒI!
Trần Minh Tân nhìn cô chăm chú hai giây rồi nuốt miếng dưa chuột xuống, tiếp tục công việc trong tay.
Tô Ánh Nguyệt đứng trước bồn rửa bát, giấu tay ra sau lưng cẩn thận vân vê một chút.
Cô cảm thấy đầu ngón tay như bị điện giật, có chút tê dại khiến tim cô vô cùng hoảng loạn.
Cô thất thần không nói gì, giọng Trần Minh Tân lại lần nữa vang lên: “Đói rồi?”
Cô quay đầu, thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Trần Minh Tân đang cúi đầu chuyên chú thái thịt, ở nơi khói dầu nghi ngút như phòng bếp lại vô cùng ưu nhã.
Tô Ánh Nguyệt không nói gì.
“Trên bàn ăn có đồ ăn sáng để lại cho em, mang đi hâm nóng một chút mà ăn lót dạ.” Trần Minh Tân thái thịt xong bỏ vào đĩa.
Ngón tay thon dài cầm lấy chuôi dao, con dao được giữ thẳng, kề sát lên thớt, mũi dao thái xuống, tay còn lại đẩy miếng thịt, nhanh nhẹn đẩy miếng thịt vào thớt sau đó đặt lên đĩa.
Toàn bộ động tác lưu loát mà thành thục khiến Tô Ánh Nguyệt nhớ tới tiết mục ẩm thực mà cô đã từng xem, người đầu bếp đó có kỹ thuật thái rau vô cùng tốt, Tô Ánh Nguyệt nhìn mà xúc động muốn học nấu ăn.
“Tay tôi không tiện lắm, em tự đi hâm nóng đi.” Trần Minh Tân thấy cô chậm chạp bất động, cho rằng cô không muốn tự làm bèn lên tiếng nhắc nhở cô.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Cũng không phải rất đói, tôi đợi anh làm xong rồi ăn.”
Trần Minh Tân liếc cô một cái, đặt rau cô đã rửa sạch sang một bên, thu dọn lại một chút nguyên liệu nấu ăn rồi nói với cô: “Ra ngoài đi, đều nấu xong rồi.”
Tô Ánh Nguyệt chỉ đành quay người ra ngoài.
…
Ăn trưa xong, Bùi Chính Thành liền rời đi.
Trần Minh Tân đưa Tô Ánh Nguyệt về chung cư nhỏ của cô để thu dọn đồ đạc.
Sau khi đỗ xe xong, Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh: “Tôi lên một mình là được rồi, anh ở đây chờ tôi một lát.”
“Cùng lên đi.” Trần Minh Tân ở bên kia mở cửa xuống xe, nâng chân đi tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Lời từ chối của Tô Ánh Nguyệt còn vướng trong cổ họng chưa nói ra, chỉ đành theo sau anh lên lầu.
Có lẽ là bởi biết Trần Minh Tân không có tâm tư kia với cô nên bây giờ ở trước mặt anh, cô cũng không làm càn như vậy.
Nói chuyện, làm việc đều không tự giác bắt đầu thu liễm.
Hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, đúng lúc Lý Tĩnh Kỳ ở phía đối diện đi tới, dáng vẻ như muốn ra ngoài.
Cô ta nhìn thấy rồi đi tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt trước, ‘hừ’ lạnh một tiếng chuẩn bị nói vài câu lại thấy Trần Minh Tân sau lưng cô.
Nhớ tới câu nói không chút lưu tình của Trần Minh Tân lần trước, sắc mặt Lý Tĩnh Kỳ không khỏi khó coi vài phần.
Cô ta lại nhớ đến dáng vẻ Tô Ánh Nguyệt nửa đêm nửa hôm ăn mặc lôi thôi lếch thếch liền nảy ra sáng kiến.
“Đi đâu vậy, vừa mới về à?” Lý Tĩnh Kỳ chủ động chào hỏi Tô Ánh Nguyệt sau đó ra vẻ kinh ngạc nhìn Trần Minh Tân: “Chồng cô cũng về rồi?”
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đều không để ý đến cô ta.
Nhưng Lý Tĩnh Kỳ lại như không phát hiện ra: “Chồng cô về là tốt rồi, đỡ phải nửa đêm một mình về nhà cũng không ai mở cửa, rót nước cho cô, giống như những người độc thân chúng tôi đây, nửa đêm cũng không ra ngoài…”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, cô biết Lý Tĩnh Kỳ đang nói tới chuyện lần trước.
Cô không quan tâm Lý Tĩnh Kỳ nói thế nào, quay đầu nhìn Trần Minh Tân, thấy sắc mặt bình tĩnh của anh cũng thả lỏng tâm tình.
Không biết vì sao đột nhiên lại sợ anh nghĩ nhiều.
Trần Minh Tân đến một ánh mắt cũng không cho Lý Tĩnh Kỳ, bước lên hai bước nắm lấy tay Tô Ánh Nguyệt dắt cô đi về phía trước.
Lý Tĩnh Kỳ thấy mình nói bao nhiêu như vậy mà hai người lại hoàn toàn không để ý đến cô ta, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Cô ta xoay người, không cam lòng lớn tiếng nói với Trần Minh Tân: “Hai tuần trước, bà xã anh nửa đêm mặc quần áo đàn ông từ bên ngoài về, cô ta cho anh đội nón xanh rồi!”
Nói xong, cô ta hất cằm, tự cho rằng đã hòa nhau một ván, đợi Trần Minh Tân hất tay Tô Ánh Nguyệt ra rồi hai người cãi nhau một trận.
Trần Minh Tân nghe vậy, thật sự dừng bước một chút.
Hai tuần trước?
Là cái hôm, anh đưa cô về Vân Thượng Loan lần trước sao?
Tô Ánh Nguyệt không biết anh đang nghĩ gì, định lên tiếng giải thích nhưng lại cảm thấy nếu làm vậy thì thật thừa thãi.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn Lý Tĩnh Kỳ, trong mắt lan ra ý cười thản nhiên: “Cô ấy cho tôi đội nón xanh cũng chẳng sao, chí ít, bây giờ người cô ấy vẫn đang ở bên tôi.”
Nói xong, quay đầu cười dịu dàng với Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt bị nụ cười phóng điện của anh làm cho choáng váng một hồi, cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng bốc lên.
Lý Tĩnh Kỳ nghe thấy lời Trần Minh Tân, trong mắt là sự không thể tin được, chỉ tay vào Trần Minh Tân nói không ra lời: “Anh…”
Ấp úng mãi, cũng chỉ nặn ra được hai chữ: “Có bệnh!”
Đúng lúc có thang máy tới, Lý Tĩnh Kỳ nặng nề nện gót chân lên sàn nhà bước vào.
Trần Minh Tân kéo Tô Ánh Nguyệt đến trước cửa chung cư nhà cô, thấy cô vẫn mang dáng vẻ vẫn chưa hồi thần thì miết lấy đầu ngón tay cô: “Mở cửa.”
“Ồ.” Tô Ánh Nguyệt hồi thần trở lại, rút tay từ trong lòng bàn tay dày rộng của anh ra sau đó tìm chìa khóa trong túi.
Mới chỉ một đêm không về nhà mà Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy như mấy đời đã qua.
“Thu dọn đồ đi.”
Vào nhà, Trần Minh Tân nói câu này với cô xong liền ngồi lên ghế sô pha.
Tô Ánh Nguyệt lật đật rót cho anh ly nước rồi xoay người thu dọn đồ của mình.
Lại không nhịn được quay đầu lặng lẽ nhìn Trần Minh Tân, trong đầu đều là câu nói khi nãy của anh.
… Cô ấy cho tôi đội nón xanh cũng chẳng sao, chí ít, bây giờ người cô ấy vẫn đang ở bên tôi.
Sao cô lại thấy Trần Minh Tân có vẻ không phải người hào phóng như vậy, bị đội nón xanh cũng chẳng sao?
Tô Ánh Nguyệt đơn giản lấy vài bộ quần áo và ít đồ dùng hàng ngày sau đó đi đến phòng khách: “Đi thôi.”
Trần Minh Tân quay đầu nhìn cô, ánh mắt dừng trên valy hành lý trong tay cô, nhíu mày: “Chỉ ít thế thôi?”
“Ít đồ dùng hàng ngày thôi là đủ rồi, hơn nữa tôi thấy cuối tuần anh cũng rất rảnh…” Tô Ánh Nguyệt dưới cái nhìn của anh, giọng nói cũng trở nên thấp hơn.
Kỳ thực nhìn từ phía cô mà nói, đặc biệt chuyển đến ở chỉ vì chăm sóc một chú cún con cũng thật là chuyện bé xé ra to, nhưng anh là ân nhân cứu mạng, chuyện gì cũng do anh quyết định.
Trần Minh Tân liếc nhìn cô, không nói nhiềum đứng dậy lấy valy hành lý trong tay cô đi ra ngoài.
“Không nặng đâu, tôi có thể tự cầm được.” Tô Ánh Nguyệt vội vàng lấy lại.
Trần Minh Tân cũng không nói nhiều, nâng đôi chân dài sải bước đi ra ngoài, anh đi vừa nhanh vừa vội, Tô Ánh Nguyệt ở phía sau kéo hành lý phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp.
Valy có hơi lớn, chứa đựng rất nhiều đồ, khi kéo không cảm thấy nặng nhưng khi đến tầng dưới, khi nhấc hành lý đặt vào cốp xe cô lại gặp khó khăn.
Rất nặng.
Mà Trần Minh Tân đã vào xe ngồi.
Nhờ anh giúp?
Nhưng vừa nãy cô đã nói không nặng rồi.
Trần Minh Tân ngồi vào vị trí ghế lái, từ gương chiếu hậu nhìn Tô Ánh Nguyệt, thấy cô đang rất lúng túng nhưng cũng không tìm anh giúp, sắc mặt có hơi trầm xuống.
Nếu đã không tìm anh giúp vậy anh sẽ không đi, nói vọng về phía sau: “Nhanh lên một chút.”