CHƯƠNG 77: CÔ TÔ BỊ BẮT CÓC RỒI!
“Tôi nhớ lại rồi, ví tiền của tôi còn để ở phòng bao. Tôi muốn qua đó lấy đồ trước.”
Tô Ánh Nguyệt dựa vào cửa, dựa sát với An Hạ.
Rõ ràng còn chưa xảy ra chuyện gì nhưng không khí trong phòng lại khiến người lo lắng, cảm nhận được nguy hiểm vô hình.
An Hạ khẩn trương nói nhỏ bên tai của Tô Ánh Nguyệt: “Chết rồi. Giám đốc bộ phận này muốn làm gì. Bà ta sẽ không phải thích con gái, xong vừa khéo nhìn trúng cậu chứ!”
“Không thể nào.” Tô Ánh Nguyệt trừng mắt khinh thường. Đã là lúc nào rồi mà cô ấy vẫn nhớ đến những chuyện lung tung.
“Vậy bà ta muốn làm gì. Bình thường thấy mặt bà ta trắng như bột mỳ, lại gầy chỉ còn da bọc xương đã cảm thấy rất đáng sợ rồi. Bây giờ thấy như vậy lại càng đáng sợ hơn.”
An Hạ vừa nói vừa dựa gần hơn vào người Tô Ánh Nguyệt.
Giám đốc bộ phận đã bước tới trước mặt, bà ta vươn tay kéo Tô Ánh Nguyệt: “Đây là vẻ mặt gì vậy, gọi cô qua để bàn chuyện làm ăn mà thôi. Tôi lại không ăn cô.”
Tay của giám đốc vừa lạnh vừa giá, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy giống như có rắn đang bò trên tay mình vậy, buồn nôn vô cùng.
Cô bỗng lôi tay về: “Tôi tự mình đi.”
Trong tất cả phòng bao trong trung tâm giải trí không có khóa. Hiện tại cửa không mở được thì rất rõ ràng bị khóa bên ngoài.
Kéo cô và An Hạ vào trong thì chắc chắn không thể nào là đơn thuần bàn chuyện công việc được.
Giám đốc bộ môn thấy thế cũng không miễn cưỡng cô. Khuôn mặt trắng giống như bánh mỳ âm u nhìn Tô Ánh Nguyệt, quay người bước về trước sofa: “Vậy thì nhanh qua đây.”
“Thật sự qua đó sao.” An Hạ thấy Tô Ánh Nguyệt xê dịch về phía trước, vội vàng hỏi cô:”Ánh Nguyệt, người phụ nữ vừa nhìn đã thấy có ý xấu, nhanh gọi điện thoại cho Boss Trần. Nếu không đợi lúc nữa sẽ chết mất.”
Tô Ánh Nguyệt đơ người. Trần Minh Tân quả thực vẫn đang ở CLB Ngọc Hoàng Cung, hơn nữa điện thọa của cô vẫn để ở trong ví.
Chỉ cần cô cẩn thận thì chắc có thể lấy điện thoại ra thành công.
Mà thôi, trong lòng cô có sự tự tin khó hiểu. Chỉ cần gọi điện cầu cứu Trần Minh Tân thì Trần Minh Tân chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô.
“Nhanh lên.” An Hạ thúc giục cô ở phía sau.
Tô Ánh Nguyệt cắn chặt môi. Ngày hôm đó giữa cô và Trần Minh Tân hoàn toàn là trạng thái không thể nói chuyện. Bây giờ lại tìm anh ta thì không phải là tự vả mặt sao!
Bị anh đóng cửa sổ xe, vẻ lạnh lùng của anh trước đó ở nhà vệ sinh nam. Những điều này đã đủ để chứng minh anh quả thực cũng không phải là cô thì không được.
Giám đốc bộ phận thấy cô vẫn không đến đây thì vẻ mặt lạnh xuống: “Lề mà lề mề, một chút cũng không nhanh nhẹn.”
Giọng nói vừa rơi xuống thì hai người đàn ông khác đang ngồi đều bước qua chỗ Tô Ánh Nguyệt.
Trong đầu Tô Ánh Nguyệt chợt lóe: “Giám đốc, có phải Tô Yến Nhi sai bà?”
“Đứng đơ đó làm gì, còn không mau động thủ!” Giám đốc bộ phạn quát với bọn chúng.
Hai người đàn ông lập tức tiến lên bắt Tô Ánh Nguyệt.
Lúc trước Tô Ánh Nguyệt có thể đánh Phan Viết Huy đến mức không thể đáp trả là hoàn toàn là vì một chân của Phan Viết Huy không linh hoạt. Hơn nữa cô còn đánh lén sau lưng nên mới thành công.\
Mà bây giờ hai người cao to lực lưỡng đang bắt cô. Cô vốn không có sức lực đánh trả.
An Hạ thấy vậy thì cầm ví trong tay hung hăng đập một người trong đo: “Các người làm gì vậy! Thả cô ấy ra!”
“Câm mồm!” Giám đốc bộ một nhanh chóng bước đến, một cái tát rơi trên mặt An Hạ: “Cô nếu như không phát ra tiếng và không nói gì cả thì hôm nay còn có thể tha cho cô. Mục tiêu của chúng tôi vốn chỉ có Tô Ánh Nguyệt. Nếu không…”
Giám đốc nguy hiểm mà nhìn cô ấy.
An Hạ che mặt của mình, hai mắt trừng lớn giống như chuông đồng vậy: “Bà già ác độc, bà dám đánh tôi.”
Nói xong thì An Hạ vứt ví trong tay đi rồi túm lấy tóc của giám đốc bộ phận. Một tay khác thì cấu mạnh trên mặt bà ta.
“Á! Cô buông tay, An Hạ con tiện nhân này! Buông tay!”
Giám đốc bộ phận có thể do quá gầy nên nhìn có vẻ cao hơn An Hạ nửa cái đầu. Nhưng An Hạ cứ túm như vậy cũng vẫn ở thế yếu.
An Hạ cưỡi trên người bà ta, hung hăng tát cho bà ta mấy cái thật đau: “Bà vậy mà dám đánh tôi. Mẹ của tôi còn chừa từng đánh tôi đâu.”
“Các người làm gì vậy!”
Ở một bên đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai của Tô Ánh Nguyệt.
An Hạ vội vã quay đầu thì nhìn thấy hai người đàn ông. Một người đang ấn Tô Ánh Nguyệt, một người khác thì tay đang cầm một ống kim đang muốn tiêm vào tay Tô Ánh Nguyệt.
Đó là…
An Hạ bỗng hoảng sợ: “Các người dừng tay!”
Cô ấy đứng dạy muốn qua đó giúp đỡ nhưng lại bị giám đốc bộ phận quấn lấy một lần nữa.
Khuôn mặt giám đốc dữ tợn mà kéo cô ấy: “Cô không được đi qua đó. Không có ai có thể ngăn cản tôi lấy năm triệu!”
Vừa rồi rõ ràng vẫn còn ở thế yếu nhưng lúc này giám đốc lại giống như ăn thuốc tăng lực vậy, ấn An Hạ gắt gao.
Tô Ánh Nguyệt không ngừng đá hai chân muốn vùng vẫy nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Nửa người trên của cô bị một người đàn ông ấn gắt gao. Một người đàn ông khác lại chầm chậm đẩy ống tiêm vào trong tĩnh mạch ở tay cô.
Từ trước đến này không sợ trời không sợ đất thì vào lúc này trong mắt Tô Ánh Nguyệt chớp hiện sự hoảng sợ. Cô có thể dự cảm được đó là thứ gì, nhưng lại không có thể động đậy.
Lúc sau cửa đột nhiên mở ra: “Cảnh sát đây!”
Ánh mắt vài người lần lượt hướng về phía cửa.
…
Trần Minh Tân ngồi trên ghế ông chủ, mặt không thay đổi nghe Nam Sơn báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ của CLB Ngọc Hoàng Cung vào tháng này.
Cuối cùng, Nam Sơn hỏi anh: “Ông chủ, ngài cảm thấy đống rượu đỏ đó nên ký với nhà nào? Tôi cảm thấy giá thành đều ngang nhau, hay lại đợi một khoảng thời gian nữa.”
Trần Minh Tân không có lập tức trả lời anh ta, trầm tư một lức mới chậm rãi mở miệng: “Người bạn đó của anh hôm nay làm gì ở Ngọc Hoàng Cung?”
Người bạn đó?
Nam Sơn hiểu rõ người anh chỉ là An Hạ.
“Bọn họ hôm nay có tiệc gặp gỡ của bộ phận.” Nam Sơn nói xong thì mặt lộ ra vẻ hiểu rõ.
Trần Minh Tư trầm giọng nói: “Chọn một chai rượu đỏ qua đó tặng.”
Sau đó lại bổ sung một câu: “Anh tự mình qua đó tặng.”
Nam Sơn: “…”
Vì thế, anh vừa nói nhiều như vậy nhưng ông chủ vẫn đang nghĩ chuyện cô Tô?
Đây cũng không phải lần một lần hai, cả tuần này đều như vậy.
Nam Sơn đành cam chịu số phận mà xoay người đi làm việc.
Trần Minh Tân nhớ đến dáng vẻ tránh anh không kịp của Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt lại trầm xuống hơn.
Thả cô một tuần lễ, cô ngược lại rất tự do tự tại. Nên làm việc thì làm việc, nên đi chơi thì đi chơi, cả dáng vẻ không chút ảnh hưởng.
Anh không thể để cô như ý, phải đi làm hỗn loạn cuộc sống của cô.
Trần Minh Tân hừ một tiếng. Muốn để Tô Ánh Nguyệt không được yên tĩnh, khuôn mặt anh cũng trở nên thoải mái hơn,
Không bao lâu thì Nam Sơn quay trở lại.
Sắc mặt Nam Sơn nghiêm trọng mà đẩy cửa bước vào: “Ông chủ.”
Trân Minh Tân ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao vậy?”
Nam Sơn do dự một lúc mới nói: “Cô Tô bị bắt rồi!”
Sắc mặt Trần Minh Tân cứng lại, phút chốc đứng thẳng dậy. Đôi con ngươi đen nhanh vô cùng, giọng nói lại lạnh lùng khác thường: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Nam Sơn đánh giá Trần Minh Tân cẩn thận, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc lúc này của anh: “Tụ tập tiêm chích đồ không tốt.”