Mục lục
Ông xã thần bí (full 825 chap) – Trần Minh Tân – Tô Ánh Nguyệt – Truyện tiểu thuyết tác giả: Tiểu Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 221: THÊM MỘT NGƯỜI PHÂN GIA SẢN.

Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn khuôn mặt đầy buồn bã của Tô Thành, trái tim cô lạnh buốt không có chút thương xót nào.

“Đây không phải là chuyện tốt sao? Nhà họ Tô lại phải có thêm người mới rồi.” Tô Ánh Nguyệt cất giọng nửa đùa nửa thật: “Nói không chừng sẽ có hỷ sự, còn có thể xung hỷ nữa, xung đi hết những chuyện không tốt a.”

Những lời này của Tô Ánh Nguyệt chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng mà nói.

Nhưng không ngờ, Tô Thành khi nghe thấy mấy lời này của cô thì lại thật sự rơi vào trầm tư.

Dường như là đang suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này.

Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy thật trào phúng.

Một đại gia đình nhà họ Tô đều là lũ động vật máu lạnh không có tình cảm.

Không những không có tình cảm, mà lương tâm cũng chả hề có.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình và Tô Thành cứ vòng vo thế này thì cũng chả có ý nghĩa gì cả, cho nên cô đã quyết định nói thẳng.

“Ông nội, hôm nay con đến là muốn hỏi ông, chuyện lần trước con nói với ông, ông suy nghĩ thế nào rồi?”

Khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt mang theo nụ cười, thanh âm dịu dàng.

Nhưng lời này lại khiến cho sắc mặt Tô Thành biến đổi dữ dội, ông lớn tiếng quát: “Tô Ánh Nguyệt! Mày đúng là đại nghịch bất đạo!”

“Tô Yến Nhi thì không đại nghịch bất đạo sao, chuyện chị ta vu hại con, ông nội nghĩ thế nào?” Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn Tô Thành, ánh mắt mang theo một tia lửa cháy dữ dội.

Tuy cô đã chẳng còn quan tâm đến người nhà họ Tô từ lâu rồi, nhưng mà bây giờ cô lại không nhịn được mà muốn hỏi Tô Thành.

“Cái, cái gì?” Tô Thành sững sờ, một hồi sau mới phản ứng lại.

Trên khuôn mặt già nua chợt loé qua một tia lúng túng: “Đó chỉ là lời đồn, đều là người khác nói bậy…”

Những lời phía sau, dưới ánh mắt như lửa đốt của Tô Ánh Nguyệt, ông thật sự có chút không nói nên lời nữa.

Sau khi vụ án của Từ Du Nhiên có dính líu đến Dương Linh, ông ta cũng có biết về chuyện của năm đó.

Chỉ là đối với ông mà nói, nếu như chuyện của năm đó lại bị phanh phui ra lại thì nhà họ Tô sẽ chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.

Tô Yến Nhi khó lắm mới gả vào được nhà họ Huỳnh, không thể để xảy ra thêm biến cố nào nữa.

Suy nghĩ của Tô Thành tuy ích kỷ nhưng cũng vì công danh lợi lộc mà thôi.

Tuy Tô Ánh Nguyệt không thể nhìn thấu hết suy nghĩ của ông, nhưng cô ít ít nhiều nhiều cũng đoán ra được một chút.

Cô cười khẩy một tiếng: “Vậy sao? Ông nội đúng là càng sống thì càng tỉnh táo a, năm đó người khác nói con có mối quan hệ nam nữ hỗn loạn rồi còn đi phá thai, ông nội lại tin một cách không hề do dự, bây giờ lại không còn tuỳ tiện hồ đồ tin lời người khác nữa rồi, đây đúng là chuyện tốt.”

“Mày…” Sắc mặt Tô Thành thoáng qua một tia bối rối, ông tức đến nỗi mi tâm cau lại vô cùng dữ dội, nhưng lại không nói được câu nào.

Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, chỉnh sửa quần áo trên người mình một chút, sau đó mới giương mắt nhìn Tô Thành: “Khi nào ông nội có tin tức của ba con, thì lúc đó mới bàn chuyện Tổng giám đốc của LK với con đi.”

Trên khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt vẫn duy trì một nụ cười, nói xong cô liền quay người đi ra ngoài.

Cô mới đi đến cửa thì đã nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng ‘xoảng’.

Cho dù không quay đầu lại thì cô cũng biết là Tô Thành đang tức giận đập đồ rồi.

Nhưng đập đồ thì sao chứ?

Tô Thành trước giờ chưa từng đối đãi cô như một đứa cháu gái, thì cô cũng chả cần gì phải hiếu thảo một cách mù quáng nữa.

Trong đại sảnh dưới lầu.

Tô Ánh Nguyệt từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn là đã thấy ngay Trần Minh Tân đang ngồi trên ghế sofa đơn.

Anh ấy đang cầm điện thoại cũng không biết là đang xem gì nữa, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại lướt lướt trên màn hình, ánh mắt vô cùng chuyên chú.

Tô Nguyên Minh và người phụ nữ vừa nãy thì ngồi ở một bên, Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương thì ngồi ở một bên khác, hai bên không những không có chút giao lưu nào mà ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng không có.

Bầu không khí trong đại sảnh có chút cứng đờ

Cũng khó trách Tô Yến Nhi và Tô Nguyên Minh lại im bặt như vậy, cho dù bọn họ đều không có chút tình cảm nào với Dương Linh, nhưng mà bọn họ đều coi trọng mặt mũi.

Càng huống hồ người phụ nữ kia đã mang thai rồi, chắc là Tô Yến Nhi cảm thấy lại có thêm một người để chia gia sản nên trong lòng mới thấy không vui.

Dòng suy tư của Tô Ánh Nguyệt không ngừng trôi đi, khiến cho bước chân của cô cũng chậm lại.

“Qua đây.”

Nghe thấy thanh âm, Tô Ánh Nguyệt liền nhìn về hướng của Trần Minh Tân, anh ấy không biết đã cất điện thoại vào từ lúc nào rồi, ánh mắt anh lúc này đang nhìn thẳng vào cô.

Tô Ánh Nguyệt thấy vậy thì liền nhanh chóng sải bước đi tới.

Cô vừa đi tới thì Trần Minh Tân liền trực tiếp kéo cô vào lòng mình, để cô ngồi trên đùi anh.

“Có người ở đây…” Tô Ánh Nguyệt không muốn anh cứ không kiêng dè như vậy trước mặt người ngoài, cô thấy mất tự nhiên lắm.

Trần Minh Tân nghe vậy thì liền cau mày bất mãn, sau đó chỉ đành đứng dậy rồi đưa cô qua bên khác ngồi.

Giống như là đang rất chán vậy, anh vừa ngồi xuống là liền cầm lấy tay của Tô Ánh Nguyệt để chơi đùa.

Anh tách từng ngón từng ngón tay ra, rồi lại nắm lại thật chặt, nhưng lực đạo cũng không lớn.

Đôi vợ chồng nhỏ này cứ ân ái như không có mặt người khác ở đây vậy, thật khiến bốn ánh mắt còn lại có chút kỳ lạ.

Tô Ánh Nguyệt cũng không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ.

Thấy Trần Minh Tân cứ lặp đi lặp lại động tác này, cô tưởng là anh đang chán nên đã nghiêng đầu qua nhỏ giọng hỏi anh: “Hay là chúng ta về nhà đi.”

“Không.” Anh lắc đầu rất dứt khoác.

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Còn chưa ăn tối mà.”

Không lẽ nguyên nhân khiến cho đại Tổng giám đốc Trần không chịu về là vì chưa được ăn tối sao?

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cái nguyên nhân này…có chút bó tay a.

Trần Minh Tân nhân cơ hội đưa tay véo mặt cô.

Tô Ánh Nguyệt trừng mắt giận dữ nhìn anh.

Sau đó Trần Minh Tân còn mặt dày siết lấy năm ngón tay của cô lại, rồi đưa đến bên khoé môi, nhẹ nhàng giáng một nụ hôn lên đó.

Tô Ánh Nguyệt muốn rút tay lại nhưng không rút được, thế là chỉ đành hậm hực quay đầu sang hướng khác không nhìn anh nữa.

Tô Yến Nhi ở bên kia nhìn những hành động nhỏ nhặt này của bọn họ, cô ta hung hăng siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm, ngay cả móng tay chọc vào da thịt mình mà cô ta cũng chẳng có chút cảm giác nào cả.

Mấy ngày hôm nay cô ta ở nhà họ Huỳnh chẳng tốt lành chút nào cả.

Ngoại trừ cái đêm tân hôn, cô ta cố ý câu dẫn Huỳnh Tiến Dương, mới khiến anh đụng cô qua một lần, sau đó thì anh không còn đụng đến cô ta nữa.

Bà Huỳnh thì hoàn toàn không quan tâm đến cô, còn Huỳnh Thư Triết cũng vô cùng xa cách.

Cô ta tưởng mình được gả vào nhà họ Huỳnh là đã thắng rồi, những chuyện khác không cần quan tâm đến nữa, cô ta có cách để khiến nhà họ Huỳnh thay đổi cái nhìn với cô.

Nhưng nhìn cái cách mà Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân ở bên nhau kia, sự đố kỵ và căm hận dưới đáy lòng cô ta trào dâng mãnh liệt hệt như thuỷ triều.

Cô ta quay đầu qua nhìn Huỳnh Tiến Dương ở bên cạnh mình, phát hiện ánh mắt anh luôn đặt vào hướng bên kia, ngọn lửa nơi đáy lòng cô ta càng bùng lên dữ dội hơn nữa.

Nhưng cô ta lại rất biết nhẫn nhịn.

“Em đi xem nhà bếp chuẩn bị thế nào rồi, còn bao lâu mới được ăn cơm.”

Cô ta ‘soạt’ một tiếng đứng dậy rồi đi về phía nhà bếp.

Đến giờ ăn tối, lúc này Tô Ánh Nguyệt mới biết, tối nay không chỉ có người dòng chính của nhà họ Tô, mà các thân thích của gia đình cũng đến rồi.

Mà mấy người này là do Tô Nguyên Minh kêu tới.

Có thể thấy rõ dụng tâm của ông ta, ông ta muốn ép Tô Thành đồng ý chuyện của ông ta và người phụ nữ kia.

“Chúc mừng.”

Có người còn không có mắt, còn quay qua chúc mừng Tô Nguyên Minh nữa chứ.

Sắc mặt Tô Thành lúc này đen như đít nồi rồi.

Tô Nguyên Minh hoàn toàn phớt lờ sắc mặt của Tô Thành, ông ta mỉm cười đáp một câu: “Cảm ơn.”

Tô Ánh Nguyệt không nhịn được mà đưa mắt nhìn người phụ nữ đó một cái, nhưng vẫn cảm thấy tướng mạo của người phụ nữ đó rất là bình thường.

Nhưng cô ta có thể khiến cho Tô Nguyên Minh bất chấp áp lực của Tô Thành mà đưa về nhà họ Tô, năng lực chắc chắn là không bình thường.

Có lẽ là do ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt quá rõ ràng, Trần Minh Tân mới quyết định nói với cô.

Anh nghiêng đầu qua nhỏ tiếng nói bên tai cô câu gì đó, cả người Tô Ánh Nguyệt lập tức sững sờ: “Anh nói gì cơ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK