CHƯƠNG 298: SAO KHÔNG CHO TÔI BIẾT SỚM?
Tô Ánh Nguyệt dựa lên đầu giường, nâng một bàn tay, để mu bàn tay lên trán.
Mu bàn tay lạnh lẽo chạm vào cái trán nóng bỏng, khiến cô thoải mái đến thở dài một tiếng.
Tô Ánh Nguyệt yếu ớt mở miệng: “Phiền cô rồi, cô để ở đây đi, đợi một lát nguội hơn tôi sẽ uống.”
Lê Bách Lạc thấy cô như vậy, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Cô ta biết Tổng giám Tô là người có chừng có mừng, tuy thân thể có chút yếu ớt, nhưng nhập gia tùy tục rất nhanh.
Căn phòng bây giờ bọn họ ở vô cùng đơn sơ.
Vách tường chỉ làm khung bằng gạch bùn, nóc phòng là cỏ tranh.
Vì giao thông không thuận lợi, cũng vì với người ở đây, giá ngói quá đắt đỏ, cho nên đều chỉ lấy cỏ tranh làm nóc nhà.
Nền đất trong phòng cũng rất gồ ghề, còn không có cửa sổ, lúc trước khi cô ấy đi vào, còn nhìn thấy cả chuột nữa,…
Cho dù là Lê Bách Lạc lớn lên ở quê từ nhỏ, nhìn thấy hoàn cảnh như vậy cũng không khỏi thổn thức.
Trước khi đi ra ngoài, Lê Bách Lạc lo lắng dặn dò thêm lần nữa: “Vậy tôi để ở đây, cô nhớ uống nhé.”
“Tôi biết rồi.” Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười.
Tuy Lê Bách Lạc xử lý công việc chưa thành thạo, nhưng được cái rất chăm chỉ, lại ham học hỏi, cho dù lúc này cô ta là thật lòng hay giả vờ quan tâm Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt đều cảm thấy biết ơn.
…
Công ty chi nhánh tập đoàn LK, thành phố Vân Châu.
Trong phòng họp, một quản lý cấp cao đang phân tích số liệu của quý này, sau khi nói xong thì đưa mắt nhìn Trần Minh Tân đang ngồi trên ghế đầu.
Rất rõ ràng là đang hỏi ý kiến của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân vẫn mặc âu phục thẳng thớm màu đen thuần, người tựa lên ghế, trong mắt mang theo suy tư.
Mọi người chỉ cho rằng Trần Minh Tân đang suy nghĩ gì đó.
Kết quả chừng mười phút sau, anh mới hơi nâng mí mắt lên, nhìn về phía quản lý cấp cao đứng trước màn hình chiếu đã hơi xấu hổ kia.
Kết quả anh vừa lên tiếng, đã nói lời khiến mọi người trợn tròn mắt.
Trần Minh Tân nhìn vị quản lý cấp cao kia nửa giây rồi cất lời: “Nói xong rồi à?”
Mọi người đều bừng tỉnh, chẳng lẽ khi nãy Tổng Giám đốc không phải đang suy nghĩ về số liệu phân tích?
“Vâng…” Quản lý cấp cao hơi siết chặt hai tay, để lộ rõ ràng tâm trạng căng thẳng của mình.
“Vậy hôm nay đến đây thôi, tan họp.”
Trần Minh Tân bỏ lại những lời này rồi đứng dậy đi ra ngoài đầu tiên.
Đợi Trần Minh Tân ra ngoài rồi, mọi người đều đưa mắt nhìn thư ký của anh.
Thư ký có hơi xấu hổ: “Tôi cũng ra ngoài trước…”
Cũng không biết gần đây Tổng Giám đốc bị làm sao, tuy bề ngoài nhìn không khác gì trước kia, nhưng thư ký tiếp xúc nhiều với anh trong lòng hiểu rất rõ, gần đây Trần Minh Tân như gặp chuyện gì đó, có chút không tập trung.
Nhưng cô ta là một thư ký được huấn luyện kỹ lưỡng, không thể nào đi hỏi chuyện của Tổng Giám đốc được.
Trần Minh Tân ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa cầm điện thoại.
Đợi lấy điện thoại ra rồi, anh mới nghĩ tới, anh không có số điện thoại của người phụ trách việc hợp tác với truyền thông Hải Nguyệt bên kia.
Anh đè mi tâm, cực kỳ không vui quay lại phòng làm việc.
Thư ký đi vào sau anh, trong tay cầm một chồng tài liệu.
Đều là những quản lý cấp cao kia bảo cô ta giao cho Trần Minh Tân.
“Tổng Giám đốc, đây là cuộc họp khi nãy…”
Trần Minh Tân không đợi cô ta nói xong đã ngắt lời: “Để ở đó, cô có thể ra ngoài rồi.”
Thư ký đành phải buông tài liệu xuống, đi ra ngoài.
Một lát sau, người phụ trách kia đến tìm Trần Minh Tân.
“Tổng Giám đốc.”
“Ngồi đi.” Trần Minh Tân sóng yên biển lặng ngồi trên ghế ông chủ phía sau bàn làm việc, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Người phụ trách biết Trần Minh Tân đang đợi mình báo cáo tình hình.
“Người bàn bạc của truyền thông Hải Nguyệt bên kia đã đưa ra phương án kế hoạch…”
Trần Minh Tân nâng tay, ý bảo anh ta đừng nói nữa, sau đó hỏi: “Tổng giám của bọn họ đâu?”
Tuy người phụ trách thấy hơi nghi ngờ, nhưng vẫn thành thật nói: “Tuần trước sau khi xác định mọi chuyện, mấy ngày trước người của truyền thông Hải Nguyệt bên kia đã xuất phát rồi, nghe nói Tổng giám Tô cũng đi theo.”
Anh ta cảm thấy, người của truyền thông Hải Nguyệt rất coi trọng hạng mục này, Tổng giám chấp hành lại có thể tự thân xuất mã.
Mấy hôm trước đã xuất phát rồi?
Trần Minh Tân nghe vậy, sắc mặt không khỏi chán nản hơn mấy phần.
Người phụ trách thấy sắc mặt Trần Minh Tân không đúng, cảm thấy đoán không ra có phải mình nói sai ở đâu đó không, thoáng chốc không dám lên tiếng.
Trần Minh Tân lạnh lùng hỏi: “Sao không nói tôi biết sớm?”
“Là lỗi của tôi…” Anh ta cho rằng chỉ cần báo cáo tiến triển của hạng mục cho Trần Minh Tân biết định kỳ là được.
Nhưng xem ra bây giờ Tổng Giám đốc không phải đang quan tâm tiến triển của hạng mục hợp tác, mà là Tổng giám Tô của truyền thông Hải Nguyệt?
Người phụ trách nghĩ đến khả năng này, trong lòng hốt hoảng, đầu càng cúi thấp hơn.
Trần Minh Tân khoát tay: “Cậu ra ngoài trước đi, đưa thông tin chỗ đó cho tôi.”
Người phụ trách nghe vậy lập tức đưa tất cả tài liệu của thôn trang nhỏ trong núi sâu mà Tô Ánh Nguyệt đi cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân càng xem, sắc mặt càng khó coi.
Không có TV? Không bao phủ tín hiệu điện thoại? Điện cũng không ổn định, lúc có lúc không?
Chỗ quỷ quái gì vậy!
Trần Minh Tân mím môi, vò tài liệu kia thành một cục, ném mạnh ra ngoài.
Cô gầy như vậy, dáng vẻ gió cũng có thể thổi cô bay đi, còn đến nơi có hoàn cảnh tồi tệ như vậy giày vò mình cái gì!
Nghĩ đến đây, Trần Minh Tân lại ngồi không yên.
Cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Trong phòng thư ký, thư ký thấy Trần Minh Thân bước đi ngang qua như gió, vội vàng gọi anh lại: “Tổng Giám đốc, xin hỏi ngài muốn đi đâu, có cần chuẩn bị cái gì không?”
Sao Trần Minh Tân còn có thời gian quan tâm đến cô ta, phớt lờ luôn.
Thư ký chỉ có thể đứng nhìn Trần Minh Tân rời đi, yên lặng ngồi xuống, đợi lát nữa những quản lý cấp cao kia lại muốn hỏi cô ta Tổng Giám đốc đi đâu rồi, vì sao không xem số liệu phân tích bọn họ đưa lên…
Có một ông chủ tùy hứng nói đi là đi, thư ký lương cao cũng không dễ làm như vậy.
…
Trần Minh Tân trở về biệt thự vịnh Vân Thượng, sắp xếp lại hành lý rồi lái xe chạy thẳng đến sân bay.
Trên đường, Bùi Chính Thành gọi điện thoại cho anh.
Anh vừa nghe máy, Bùi Chính Thành đã nói: “Tôi phát hiện một chuyện thú vị.”
“Có chuyện thì nói đi.” Trần Minh Tân không có thời gian nghe anh ta nói nhảm.
Bùi Chính Thành đã quen với cái tính xấu của Trần Minh Tân từ lâu, tiếp tục thừa nước đục thả câu: “Cậu đoán xem người động tay động chân với tập đoàn Tô Thị hai năm gần đây là ai?”
“Tut”
Trần Minh Tân thẳng thừng cúp máy.
Bùi Chính Thành ở đầu bên kia nói một tiếng “chết tiệt” với điện thoại.
Mẹ nó, cái tính cách quỷ quái này của Trần Minh Tân!
Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng Bùi Chính Thành vẫn gọi lại lần nữa.
Lần này vừa được nghe máy, anh ta không thừa nước đục thả câu, vội vàng nói: “Là Phong Hải! Tổng Giám đốc của Phong Thị ở Cảnh Thành!”