Mục lục
Ông xã thần bí (full 825 chap) – Trần Minh Tân – Tô Ánh Nguyệt – Truyện tiểu thuyết tác giả: Tiểu Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 160: ĐÂY LÀ PHẦN THƯỞNG

Trần Minh Tân giống như một con thú hoang cắn đứt môi cô.

“Đau…”

“Cố chịu.”

“…”

Đôi mắt Tô Ánh Nguyệt trở nên mông lung nhưng không dám đẩy tay anh ra.

Trần Minh Tân hôn cô và khẽ nói: “Em ngoan một chút…”

Tô Ánh Nguyệt thở hổn hển: “Anh không giận nữa à?”

“Phải xem biểu hiện của em đã.” Trần Minh Tân hôn dọc theo cái cổ trắng mịn tuyệt đẹp của cô xuống phía dưới.

Tô Ánh Nguyệt nhịn tới đỏ mặt, cuối cùng chủ động hôn anh.

Trần Minh Tân chợt ngây người, sau đó nhanh chóng đổi khách thành chủ, dần dần chìm đắm trong sự si mê, hai tay đang giữ cánh tay cô cũng dần dần buông lỏng.

Tay Tô Ánh Nguyệt vừa được tự do liền vòng lên cổ của Trần Minh Tân…

… …

Mãi đến sau nửa đêm, Trần Minh Tân mới bỏ qua cho cô.

Tô Ánh Nguyệt đã chẳng còn sức lực nữa, khẽ rên lên và từ trong ngực anh lăn sang bên kia, thể hiện sự khó chịu của mình.

Trần Minh Tân kéo góc chăn cho cô, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút rồi mới xoay người xuống giường, vào phòng tắm đi tắm.

Mười phút sau, anh ra khỏi phòng tắm thì Tô Ánh Nguyệt nằm trên giường đã hoàn toàn ngủ say.

Trần Minh Tân nằm dài trên giường, kéo cô vào trong lòng mình, nhìn gương mặt cô đỏ bừng vì nóng, đôi mắt khép hờ, lông mi lại cong lên như lông mi giả, thoạt nhìn cô vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Trần Minh Tân khẽ xoa tóc cô, hôn lên trán cô đầy yêu thương.

Trong lúc Tô Ánh Nguyệt đang ngủ mơ theo mùi và hơi ấm quen thuộc lại rúc vào trong lòng anh.

Hai người ôm nhau ngủ ngon suốt một đêm.

Hôm sau, khi Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại thì trời đã sáng trưng rồi.

Cô nằm ở trên giường không muốn động đậy.

Sau một lát, cô nghe “két” một tiếng, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra.

Trần Minh Tân với đầu đầy mồ hôi đi từ bên ngoài vào. Anh mặc bộ thể thao, trên cổ vẫn quàng chiếc khăn lông.

Anh đi thẳng về phía giường, thấy Tô Ánh Nguyệt đã tỉnh liền nói: “Tôi đã xin nghỉ hộ em, hôm nay em không cần đi làm nữa.”

Tô Ánh Nguyệt rúc vào trong chăn chỉ lộ ra nửa gương mặt, giọng nói có phần không rõ ràng: “Anh xin nghỉ giúp tôi à?”

“Ừ.”

Trần Minh Tân đáp một tiếng rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt nhìn anh đi rồi mới cầm điện thoại di động ở đầu giường qua, thấy trong cuộc gọi gần đó có một cuộc gọi tới điện thoại của Tô Nguyên Minh, thời gian nói chuyện không đến một phút.

Cho dù cô không đoán được Trần Minh Tân nói gì nhưng cô có thể tưởng tượng được Tô Nguyên Minh tức giận tới mức nào.

Nhưng nếu không cần đi làm, cô có thể lại ngủ thêm một giấc nữa.

Cô kéo chăn quá đầu, không lâu lắm lại nghe tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, sau đó là tiếng cửa mở ra.

Cô biết Trần Minh Tân đã đi ra.

Cô thò đầu ra nhìn, gương mặt chợt đỏ bừng lên.

“Em nhìn lén tôi à?”

Trần Minh Tân đang đi về phía phòng để quần áo lại cảm giác phía sau có ánh mắt nhìn, anh quay đầu nhướng mày nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt: “…”

“Nhưng lát nữa tôi còn có việc, phải đi thay quần áo rồi.” Trần Minh Tân nói, khóe môi hơi cong lên, trong mắt cũng hiện lên vẻ trêu tức, anh xoay người đi vào phòng để áo, mũ.

Tô Ánh Nguyệt lại vội rụt người vào trong chăn. Mới sáng sớm mà người đàn ông này đã không biết xấu hổ như vậy rồi.

Chẳng qua bây giờ cô và Trần Minh Tân có tính là hòa hợp hay không?

Thật ra, cô dường như còn chưa giải thích rõ ràng?

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên xoay người xuống giường. Không được, cô phải qua giải thích rõ với Trần Minh Tân.

Cho dù cô và Huỳnh Tiến Dương chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu đêm đó Trần Minh Tân thật sự đi tới tập đoàn Tô Thị tìm cô, vậy anh nhất định đã nghe được điều gì đó, đồng thời còn hiểu nhầm.

Đêm hôm đó cô đã nói rất nhiều, cô cũng không biết anh hiểu nhầm câu nào nữa.

Tô Ánh Nguyệt cào cào tóc của mình, lại đi dép chạy về phòng để quần áo.

Trần Minh Tân vừa mặc quần xong, anh đang thắt dây lưng thì thấy Tô Ánh Nguyệt đột nhiên chạy vào. Anh kinh ngạc tới ngây người, sau đó nhướng mày nhìn cô: “Em lai muốn nhìn tôi thay quần áo à?”

Anh nói xong liền cúi đầu nghiêm túc thắt dây lưng, dáng vẻ vừa nghiêm túc lại cẩn thận tỉ mỉ.

Tô Ánh Nguyệt không quan tâm anh nói gì, xoắn ngón tay suy nghĩ một lát mới nói: “Đêm hôm đó là Huỳnh Tiến Dương tự mình đi tìm tôi, anh ta cướp điện thoại của tôi rồi cúp máy. Anh ta còn nói nếu tôi không đi ăn cơm với anh ta thì sẽ không trả điện thoại lại cho tôi…”

Vẻ mặt Trần Minh Tân vô cảm ngắt lời cô: “Không cần nói nữa.”

Anh không hề nhìn cô, xoay người tìm cà vạt chuẩn bị thắt lên.

Miệng Tô Ánh Nguyệt khẽ mở ra, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không biết phải làm ra biểu cảm thế nào. Cô thấy anh muốn thắt cà vạt thì bước nhanh tới, cướp lấy cà vạt trong tay anh: “Tôi thắt giúp anh.”

Trần Minh Tân cuối cùng mới chịu nhìn cô nhưng trong giọng này đầy vẻ chất vấn: “Em biết thắt sao?”

“Tôi…” Cô không thể nói là mình không biết được, cho dù cô có không biết thắt cà vạt nhưng cô vẫn biết thắt khăn quàng đỏ đấy.

Tô Ánh Nguyệt đi dép đế bằng nên chỉ cao tới vai của Trần Minh Tân, cô nhón chân lên, cố quàng cà vạt lên trên cổ anh.

Trần Minh Tân vẫn ung dung nhìn cô một lát, cuối cùng mới tốt bụng hơi cúi lưng xuống, cúi đầu, để cô thắt cà vạt cho anh.

Nhưng rất rõ ràng là cô vợ nhỏ của anh không biết thắt cà vạt.

Tô Ánh Nguyệt quàng cà vạt cũng có hình có dạng, nhưng đến khi thắt thì bắt đầu xoắn xuýt. Cô bị Trần Minh Tân nói trúng rồi, cô chắc chắn không biết thắt.

Đúng vào lúc này, có hơi nóng phả xuống đỉnh đầu cô, giọng nói dễ nghe của Trần Minh Tân vọng vào trong tai cô: “Tôi dạy em.”

Anh nói xong liền cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, hướng dẫn cô cùng thắt cà vạt.

Tay anh dày rộng lại ấm áp, dẫn theo lực ổn định. Đợi đến khi thắt cà vạt xong, cô nghe thấy anh hỏi: “Giờ em biết chưa?”

Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới lấy lại tinh thần, đờ đẫn khẽ gật đầu.

“Vậy em thử xem.” Trần Minh Tân vừa nói vừa tháo cà vạt ra.

Tô Ánh Nguyệt thắt rất chậm, Trần Minh Tân kiên nhẫn cúi đầu nhìn cô.

Sau khi cuối cùng cũng thắt xong, mắt Tô Ánh Nguyệt cong lên nhìn anh cười: “Được rồi.”

“Ừ.” Trần Minh Tân khẽ đáp một tiếng, sau đó giữ lấy gương mặt cô và cúi đầu hôn cô.

Sau một nụ hôn sâu dài dằng dặc, giọng nói của Trần Minh Tân có chút khàn khàn vang lên: “Đây là phần thưởng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK