Mục lục
Ông xã thần bí (full 825 chap) – Trần Minh Tân – Tô Ánh Nguyệt – Truyện tiểu thuyết tác giả: Tiểu Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 137: TRÊN NGƯỜI CÔ KHÔNG THỂ CÓ VẾT NHƠ

Từ khi Tô Thành đi vào, đến lời nói của ông ta, biểu cảm trên mặt Tô Ánh Nguyệt đều là bình tĩnh.

Thấy ông ta ném một tờ báo đến trước mặt cô, cô còn tò mò cầm lên xem thử.

Sau khi thấy tin tức tối qua, sáng hôm nay cô vẫn chưa có thời gian xem.

. . . . . Bùng nổ! Nghi ngờ nữ cấp cao đã kết hôn của công ty nào đó và nhà sản xuất lớn nào đó có tình cảm ngoài hôn nhân.

Tô Ánh Nguyệt lại nhìn xuống nội dung một chút: Nữ cấp cao của một xí nghiệp dẫn đầu nào đó ở thành phố Vân Châu. . . . . .

Có bản lĩnh thì viết thẳng tên cô ra đi, bọn họ dám viết thẳng, cô sẽ dám đi tố cáo bọn họ.

Cái này gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ.

Thật muốn ném giấy đăng ký kết hôn với Trần Minh Tân ra vả mặt bọn họ.

Tô Thành thấy Tô Ánh Nguyệt chỉ im lặng đọc báo, còn đọc rất nghiêm túc, cũng không có giải thích với ông ta, lập tức trở nên tức giận.

“Lúc này rồi, cháu vẫn có tâm trạng đọc báo à!” Tô Thành tực giận đến trực tiếp ném túi công văn trong tay lên trên bàn làm việc.

Tô Ánh Nguyệt làm như không thấy sự tức giận của ông ta, có vẻ cực kỳ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thành, ánh mắt còn có chút vô tội: “Tờ báo này là ông mang đến, không phải muốn cho cháu đọc sao? Vậy cháu không đọc nữa.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong thì đặt tờ báo ở một bên, ngồi ngay ngắn nhìn Tô Thành.

Tô Thành thấy dáng vẻ không biết hối cải như vậy của cô, trong lòng càng tức giận hơn: “Tô Ánh Nguyệt, cháu không định giải thích chuyện ngày hôm qua một chút sao?”

“Đương sự xử lý chuyện này vẫn còn một người chưa đến mà? Một mình cháu giải thích thế nào đây?” Ý của Tô Ánh Nguyệt là đang chỉ Tô Nguyên Minh.

“Lúc ấy là tự ngài nói muốn quản lý Tô giúp đỡ, tránh xảy ra sai lầm, bây giờ xảy ra sai lầm rồi, ngài cũng không thể trách cả lên người cháu được đúng không.”

Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn tay mình, giọng điệu giống như không chút để ý: “Lúc ấy Quản lý Tô cũng nói sẽ cố hết sức giúp đỡ cháu, xử lý ổn thỏa chuyện này.

Tô Ánh Nguyệt mỗi câu một chữ “ngài”, nhưng trong giọng nói lại không có bao nhiêu kính trọng, ngược lại như đang đe dọa.

Nhưng Tô Thành nghe lời của cô, lại không thể tìm ra cách phản bác.

Lúc đó ông ta thật sự bảo Tô Nguyên Minh đi giúp đỡ cô, ông ta chính là cho rằng Tô Ánh Nguyệt không có cách xử lý tốt chuyện này.

Kết quả, chuyện ngược lại càng xử lý càng không xong.

“Nếu không phải cháu tự làm ra chuyện mất mặt như vậy, sau có thể khiến truyền thông chui vào khe hở được!” Đối với chuyện năm đó, Tô Thành luôn tin tưởng không chút nghi ngờ.

Trong con ngươi của Tô Ánh Nguyệt hiện lên một tia lạnh, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thành: “Ông nội, bây giờ bệnh viện phát triển, ông nói xem, nếu cháu đi bệnh viện kiểm tra, có thể tra ra năm đó cháu từng hư thai không?

Tô Thành nhíu mày, đột nhiên ông ta có chút không rõ lời nói của Tô Ánh Nguyệt bây giờ là có ý gì, ánh mắt của cô rất lạnh, còn mang theo chút châm biếm.

Ánh mắt cô nhìn ông ta, không có sự thân thiết khi Tô Yến Nhi nhìn, mà là xa cách và hờ hững đến lạ thường.

Đúng rồi, là giống như đối mặt với người xa lạ vậy.

Mặt mày của Tô Thành càng nhíu chặt hơn, ở trong mắt ông ta, luôn là Tô Ánh Nguyệt làm chuyện có lỗi với nhà họ Tô, kẻ sai luôn là cô.

Nhưng mà, giọng điệu Tô Ánh Nguyệt nói chuyện, lại giống như không thẹn với lương tâm vậy.

Tô Thành xoay người đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, khoát tay áo: “Quên đi, việc tiếp theo của chuyện này, tôi sẽ cho người xử lý tốt, cháu yên phận một chút, đừng gây chuyện.”

Gần đây tinh lực của ông ta ngày càng không tốt, thỉnh thoảng còn nhớ đến con trai lớn Tô Chí đang ngồi tù.

Mà con trai út Tô Nguyên Minh tương lai phải thừa kế công ty, trên năng lực không bằng con trai cả của ông ta, trái lại cách làm việc của Tô Ánh Nguyệt vừa ý ông ta hơn.

Tô Ánh Nguyệt thầm nhíu mày, cảm thấy Tô Thành đột nhiên trở nên mềm mỏng có chút kỳ lạ.

Nhưng Tô Nguyên Minh công khai bày trò với cô thế này, cô sẽ không để ông ta sống tốt.

Câu nói kia nói thế nào nhỉ, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.

Đối với chuyện có được Tô thị, cô chưa bao giờ ôm hy vọng, mà Tô Nguyên Minh tương lai sẽ danh chính ngôn thuận thừa kế tập đoàn Tô thị cứ luôn đề phòng cô, chuyện này rất thú vị.

“Ông nội, mọi hành động sau khi cháu trở lại thành phố Vân Châu, ngài đều nhìn trong mắt, cháu thật sự đã thay đổi hoàn rồi, muốn cố gắng làm ra thành tựu, để cho ngài vui vẻ, nhà họ Tô là gia đình có máu mặt ở thành phố Vân Châu, nếu phía sau không có ai giúp đỡ, nhà truyền thông nào sẽ đột nhiên lôi chuyện này ra chứ. . . . . .”

Tô Ánh Nguyệt vừa nói, vừa cẩn thận chú ý sắc mặt của Tô Thành.

Có vài lời, phải biết điểm dừng.

Cô nhìn ra được, Tô Thành không phải rất tin tưởng Tô Nguyên Minh.

Gừng càng già càng cay, Tô Nguyên Minh làm một vài hành động gì ở sau lưng, cho dù làm việc bí mật bao nhiêu, cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của ông ta.

Đầu tiên trồng xuống một hạt giống nghi nhờ trong lòng Tô Thành, đến lúc đó nếu có thể trực tiếp nhìn thấy cha con bọn họ nội loạn thì càng tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Tô Ánh Nguyệt không nhịn được thở ra một hơi.

Nếu Tô Thành cảm thấy Tô Ánh Nguyệt vừa ý ông ta, đương nhiên trong tiềm thức sẽ nghe vào lời cô nói một chút.

Lúc này nghe thấy lời này của Tô Ánh Nguyệt, ông ta không nhịn được bắt đầu im lặng suy nghĩ.

Tô Ánh Nguyệt thấy ông ta như vậy thì biết mục đích của mình đã đạt được rồi, cô đứng lên, thái độ tốt hơn lúc trước một chút, giọng nói cũng dịu dàng hơn mấy phần: “Ông nội, cháu ra ngoài trước, chuyện lần này, cháu cũng có chỗ không đúng, cháu sẽ cố gắng hơn.”

“Đi đi.” Trong lòng Tô Thành đang nghĩ đến chuyện khác, cũng chỉ phất tay với cô.

Tô Ánh Nguyệt lại nhướng mày nhìn ông ta một cái mới xoay người ra ngoài.

Đợt đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, Tô Thành lấy điện thoại ra gọi cho Tô Nguyên Minh.

“Ba.” Âm thanh nói chuyện của Tô Nguyên Minh có chút hơi thở không ổn định,

Tô Thành vừa nghe đã biết con trai đang đi đường, lập tức tức giận: “Đã mấy giờ rồi mà vẫn chưa đến công ty!”

Bản thân Tô Thành vốn có thói quen đến công ty sớm hơn nửa giờ, cho nên luôn không thích nhân viên đi trễ, huống chi bây giờ còn đang nổi nóng.

Tô Nguyên Minh bị câu hỏi này của ông ta làm nghẹn họng, biết ông ta đang tức giận, chỉ có thể nuốt lý do bên miệng trở về.

Sau đó lấy lòng lên tiếng: “Con lập tức đến ngay, con đã đến cửa công ty rồi.

Nghe con trai nói như vậy, sắc mặt của Tô Thành mới dễ nhìn hơn một chút, nhưng mà cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp cúp điện thoại luôn.

. . . . .

Lúc Tô Nguyên Minh đến phòng làm việc, Tô Thành đã xử lý xong một phần tài liệu rồi.

Ông ta nhíu mày liếc mắt nhìn Tô Nguyên Minh một cái, không nói chuyện, lại cúi đầu xem tài liệu.

“Ba?” Tô Nguyên Minh không đoán ra suy nghĩ của ông lão, đắn đo một lát mới mở miệng: “Tiệc chiêu đãi phóng viên ngày hôm qua, là sai lầm của con. . . . . .”

Lần này Tô Thành lại buông tài liệu trong tay xuống, đưa mắt nhìn ông ta: “Biết là sai lầm của con thì tốt, bây giờ cho con một cơ hội thay đổi hoàn toàn, xử lý tốt chuyện này.”

Tô Nguyên Minh gật đầu, vẻ mặt chân thành: “Vâng.”

“Còn nữa, bây giờ Ánh Nguyệt là Tổng giám của công ty, thành tích còn vượt trội, trên người con bé không thể có vết nhơ, cho dù có cũng phải nghĩ cách tẩy trắng.”

Tô Thành dựa sát về phía sau, sắc mặt trở nên khó đoán.

Tô Nguyên Minh nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi: “Nhưng mà, chuyện này đều là sự thật. . . . . .”

“Cái ba muốn là kết quả.” Tô Thành nhìn ông ta chăm chú, giọng nói nặng nề: “Còn nữa, tìm ra kẻ nhúng tay sau lưng cho ba, dám gây chuyện với người nhà họ Tô, ba rất muốn làm quen một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK