CHƯƠNG 597: SỰ QUÁI GỞ CỦA MỢ CHỦ
Lời của Trần Minh Tân vừa nói ra, Trần Chính là một người giúp việc, đương nhiên không thể nghi ngờ anh cái gì, cho dù Tô Ánh Nguyệt nhìn cũng không có chút khác thường nào.
Ông ta cũng chỉ có thể chuẩn bị bị quở mắng, trở về nhận mệnh.
Sau khi Trần Chính đi rồi, Tô Ánh Nguyệt mới tò mò hỏi anh: “Tại sao anh lại không đi đến chỗ của ông ngoại?”
Trần Minh Tân trả lời một câu đơn giản rõ ràng.
“Không muốn đi.”
Tô Ánh Nguyệt kéo kéo miệng, được thôi, không muốn đi thì thôi, cô cũng không thể làm gì anh.
Giống như là cô nhớ đến cái gì đó, lấy chiếc điện thoại mà anh mới đưa cho cô ra đặt ở trên bàn rồi đẩy lại trước mặt anh, nháy mắt hỏi anh: “Cái điện thoại lúc trước của em đâu rồi?”
Anh tặng cho cô một cái điện thoại mới, ở trong điện thoại còn đã được lắp một cái sim mới.
Nhưng mà tất cả số điện thoại trên điện thoại của cô đều không còn nữa.
Và một vài tài khoản được sử dụng cho số điện thoại đó, tất cả đều phải đăng ký lại hết.
Trần Minh Tân ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, trong đôi mắt lạnh lùng âm u, hời hợt nói: “Ném đi rồi.”
“Anh…” Sao anh có thể tùy tiện ném điện thoại di động của cô chứ.
Tô Ánh Nguyệt đập bàn một cái, cất cao giọng nói hơn: “Anh ném ở chỗ nào rồi.”
“Trong hồ bơi của biệt thự.” Trần Minh Tân nói xong, lại giống như là nhớ tới cái gì đó, nói tiếp: “Nếu như em muốn đi tìm trở về, anh khuyên em vẫn là nên quên đi, nước trong hồ bơi đã được thay đổi mấy lần rồi.”
Nào có người ném điện thoại di động của người khác đi mà còn khí thế hùng hồn như vậy?
Giọng điệu này của anh hoàn toàn không có một chút hối hận nào, anh hoàn toàn không cảm thấy được mình đã làm sai.
Tô Ánh Nguyệt cố gắng thuyết phục mình không nên tức giận, nhưng mà làm sao cô có thể nhịn được kia chứ!
Nhưng mà, cho dù có nhịn không được đi nữa, cô cũng không thể bộc phát.
Cô hít sâu một hơi: “Vậy ngày mai em muốn đi làm lại số điện thoại di động.”
“Không được.” Trần Minh Tân nói giống như chém đinh chặt sắt, hoàn toàn không có chỗ để thương lượng.
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt cứng ngắc: “Tại sao chứ?”
“Em là muốn để cho Lục Thời Sơ liên lạc với em có đúng không?” Trần Minh Tân nói đến đây, cười lạnh một tiếng mới bổ sung thêm năm chữ: “Có nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Anh nói bậy bạ cái gì vậy.” Đầu tiên Tô Ánh Nguyệt có chút chột dạ, mặc dù cô không nghĩ đến nhất định phải liên lạc với Lục Thời Sơ, nhưng mà cũng đã từng suy nghĩ muốn gặp Lục Thời Sơ.
Hơn nữa, ngày hôm nay cô còn nhận được một tờ giấy nhỏ.
Kéo theo mà đến chính là sự tức giận.
“Tại sao chuyện liên quan đến Lục Thời Sơ thì anh không thể dùng lý trí để suy nghĩ được hả, anh có vấn đề gì, trong lòng của anh nghĩ như thế nào, chúng ta nói đàng hoàng một chút có được không? Không cần phải tự mình cứ suy đoán.” Tô Ánh Nguyệt nói đến lúc sau thì đã không thấy có dấu hiệu tức giận, ngược lại thêm chút không biết phải làm sao.
Đối mặt với Trần Minh Tân như thế này, cô thật sự có chút bất lực.
Trần Minh Tân híp mắt lại, đôi lông mày đẹp mắt của anh hơi nhướng lên, trên trán nổi gân xanh, có thể nhìn thấy rõ lúc này anh tức giận đến cỡ nào.
Tô Ánh Nguyệt cho rằng anh lại nổi cơn thịnh nộ, nhưng mà anh chỉ lạnh lùng nói: “Anh đã rất lý trí, anh vô cùng hiểu rõ ràng mối quan hệ của em và Lục Thời Sơ.”
Anh hiểu rõ ràng mối quan hệ của cô và Lục Thời Sơ?
Chính là giống như trước kia anh đã nói, là mối quan hệ mà cô vì Lục Thời Sơ ngay cả con của bọn họ mà cũng không sinh?
Chuyện này không biết nên khóc hay là nên cười, cô cũng không biết sao anh có thể suy nghĩ ra được.
Tô Ánh Nguyệt dừng lại một chút, muốn giải thích với anh.
Nhưng mà Trần Minh Tân lại lạnh lùng lên tiếng nói trước khi cô mở miệng: “Tốt nhất là bây giờ em không cần nói cái gì cả, nếu không thì anh cũng không xác định mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Ánh mắt của anh lạnh lẽo cực kỳ, trong mắt giống như phủ một lớp sương mù, khiến cho người ta nhìn thấy không rõ được cảm xúc, giọng nói nghiêm túc cũng bao gồm cả sự nhẫn nại.
Dường như là Tô Ánh Nguyệt mà nói thêm một chữ nữa, anh có thể xé xác cô ra.
Trong lòng của Tô Ánh Nguyệt lộp bộp một cái, ngón tay hơi cuộn tròn lại, cảm giác trong lòng bất an, đưa tay cầm lấy ly nước ở trước mặt, lúc đó mới phát giác được trong lòng của mình bình tĩnh một chút.
Anh như thế này rất đáng sợ.
Tô Ánh Nguyệt cũng không dám chọc anh nữa.
Có đôi khi cô cảm thấy mình rất mâu thuẫn, mặc dù là trong lòng của cô biết cho dù cô có làm chuyện gì trái với ý của anh, thì anh cũng chắc chắn sẽ không làm ra chuyện tổn thương cô, nhưng mà cô lại không dám.
Có lẽ cũng không phải là không dám, chỉ là cô không muốn chọc cho anh không vui mà thôi.
Tô Ánh Nguyệt bị anh giày vò cho đến trưa, vốn là có chút đói, nhưng mà cứ như vậy, cô cũng không có khẩu vị nữa.
Cô tùy tiện ăn được một chút thì muốn đứng dậy đi khỏi, lại bị Trần Minh Tân gọi lại.
“Thân thể của em cũng không phải là chỉ của một mình em, em ăn có một chút như vậy, sức khỏe không tốt thì em có chịu trách nhiệm nổi không?”
Lời nói này của anh, ai nghe mà không thấy tức giận chứ?
Tô Ánh Nguyệt cắn răng ngồi xuống, cô không muốn cãi lộn cùng với anh, bất đắc dĩ ngồi trở lại tiếp tục ăn.
Nhưng mà Trần Minh Tân thấy bộ dạng của cô đã ăn không nổi mà lại bướng bỉnh nhét vào, lại cảm thấy không thoải mái, ném dao nĩa trong tay liền đứng dậy rời đi.
Từ lúc anh ném dao nĩa đến lúc đứng dậy rời đi, động tác liên tiếp này có vẻ hơi xúc động.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu, cô cũng đã nghe theo ý của anh, anh còn đang bất mãn cái gì nữa chứ?
Kỳ quái chính là sau khi Trần Minh Tân đi rồi, khẩu vị của Tô Ánh Nguyệt lại quay về.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt giống như là không có chuyện gì ăn đến nỗi vui vẻ, đã cảm thấy cả người mình không thích hợp.
Anh nhớ tới tối hôm qua trong lúc vô tình nghe người giúp việc nói chuyện phiếm với nhau, có một người giúp việc nữ nói gần đây Trần Tước Dẫn bởi vì cua gái cho nên nuôi mấy con hamster.
Giống như là nhớ đến chuyện gì đó thú vị, trong mắt của anh cũng hiện ra một chút hứng thú.
Anh tiện tay ngoắc một người giúp việc tới: “Lúc nãy mợ chủ vừa mới nói muốn nhìn hamster của Trần Tước Dẫn, cậu nhanh lên một chút, đi đem hamster đến đây, trở về trong vòng năm phút, nếu không thì tối ngày hôm nay cậu dọn dẹp đồ đi khỏi đây đi.”
Người giúp việc lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng ở trước mắt chính là cậu chủ Minh Tân nóng nảy có tính tình bất định khóa suy nghĩ nhất nhất trong lâu đài Mogwynn, cho dù là anh ta có lời oán giận nhưng cũng không dám nói ra.
Anh ta cũng chỉ có thể lái xe đi qua đó, chỉ mong là chủ nhân ở trong lâu đài đang ăn cơm chứ không phải là đi dạo ở bên ngoài, nếu không thì hành động của anh ta rất thất lễ.
Về phần hamster của cậu Tước Dẫn, anh ta cũng chỉ nuôi nó để lấy lòng các cô gái, và anh ta cũng không quan tâm lắm nên đã trực tiếp đến nó cho người giúp việc, cậu chủ Minh Tân đã kêu anh ta lấy, cho nên cũng không có vấn đề gì.
Sau khi người giúp việc đi rồi, Trần Minh Tân đang tính toán thời gian chờ đợi ở trong phòng khách.
Người giúp việc kia vẫn không thể nào trở về trong khoảng thời gian năm phút ngắn ngủi, nhưng mà cũng chỉ tốn thêm một phút thôi.
Trần Minh Tân không có thời gian so với anh ta thêm một phút nào, trực tiếp dặn dò nói: “Đem tới ném lên trên bàn ăn đi.”
Anh nhìn thử một chút, có ba bốn con, còn nói thêm: “Hết toàn bộ.”
Tô Ánh Nguyệt rất sợ chuột, cho dù là hamster cũng không có cảm tình gì.
Anh chính là muốn để cho cô mất hứng, ăn cơm không thấy ngon miệng.
Người giúp việc nghi ngờ là có phải mình đã nghe lầm hay không, nhưng mà vẻ mặt của Trần Minh Tân nghiêm túc lại không giống như là đang nói đùa.
Anh ta đành phải xách theo chiếc lồng đi đến phòng anh.
Trần Minh Tân đang ngồi ở trong phòng khách, không đến một phút sau đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Tô Ánh Nguyệt.
Nghe được âm thanh này, anh khẽ nhíu mày, âm thanh có chút phát run, hình như đã dọa hơi quá rồi?
Xem ra người giúp việc này làm việc quả thật không được gì cả, ngày mai không cần để anh ta đến nữa.
Người giúp việc ném con hamster xong cũng mang một bộ mặt như là sắp tận thế, luôn cảm giác phần công việc này của mình khó mà giữ được, không phải là cậu chủ Minh Tân nói mợ chủ rất thích hamster hay sao?
Nhưng mà anh ta nhìn thấy bộ dạng của mợ chủ, không hề giống với biểu cảm ưa thích mà…
Mà anh ta cũng có chút không hiểu tại sao nhất định phải ném lên trên bàn anh, lúc trước anh còn tưởng rằng mợ chủ quái gở, nhưng mà bây giờ… hình như là có chút gì đó quái lạ.