Lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, cảm thấy cả người bủn rủn, không có chút sức lực nào.
Cô chỉ hoạt động cổ một chút đã cảm thấy mệt mỏi không chịu được.
Cánh tay phải lạnh lẽo, quay đầu nhìn sang mới thấy mình đang truyền dịch.
Cô cử động một cánh tay khác, dùng lòng bàn tay chống lên chiếc chăn trên giường, muốn đứng lên, lại phát hiện mình căn bản không làm gì được.
Mắt cô khép hờ chợt mở ra.
Cô nhớ mình đi từ trong câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung ra, lên xe taxi…
Phòng Tổng Thống, Phan Viết Huy, tiếng súng…
Từng cảnh tượng lướt qua trong đầu cô, ký ức trở nên hoàn chỉnh.
Cửa phòng lặng lẽ bị đẩy ra, có người đi đến.
“Em đã tỉnh rồi.”
Giọng nói trong trẻo vang lên ở trong phòng, nghe như tiếng nước chảy róc rách, dễ nghe không chịu được.
Thấy cô bất động không nói lời nào, Trần Minh Tân đi nhanh tới và nhíu mày, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng: “Em có khó chịu ở đâu không?”
Tô Ánh Nguyệt cố sức nặn ra mấy từ: “Chỗ nào cũng khó chịu.”
Cô nói xong lại cẩn thận liếc nhìn Trần Minh Tân, sau đó quay đầu nhắm mắt lại.
Bây giờ cô cũng không biết phải đối mặt với Trần Minh Tân thế nào nữa.
Cô nên hận anh hay biết ơn anh đây?
Anh là ân nhân cứu mạng của cô, cũng là người đàn ông lừa gạt cô.
Trần Minh Tân thấy cô nói xong liền nhắm mắt lại thì nhíu mày đi ra ngoài. Nghe được tiếng đóng cửa rất khẽ, Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không được mấy phút đã có mấy bác sĩ bước vào.
Giọng nói của Trần Minh Tân lại vang lên: “Làm kiểm tra toàn diện cho cô ấy, nếu như cô ấy có khó chịu ở đâu thì các người cũng có thể không cần làm bác sĩ nữa.”
Tiếp theo, Tô Ánh Nguyệt liền bị chuyển qua chuyển lại làm các loại kiểm tra.
Sau một hồi giày vò, không ngờ tinh thần của Tô Ánh Nguyệt lại tốt hơn một cách lạ thường. Trần Minh Tân thấy cô có tinh thần hơn thì vẻ mặt cũng bớt giận, nổi lòng từ bi mà bỏ qua cho những bác sĩ kia.
Tô Ánh Nguyệt dựa vào đầu giường, khẽ sờ mặt mình bsg nói nhỏ: “Mấy giờ rồi?”
“Em ngủ suốt một ngày một đêm rồii.” Trần Minh Tân đi tới và để một vật lên trên tủ đầu giường. Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn, phát hiện đó là bình giữ nhiệt.
Trần Minh Tân nói rất tùy ý, cô không hỏi chuyện khác nữa, anh cũng sẽ không nhắc lại, chậm rãi mở bình giữ nhiệt ra, bên trong tỏa ra mùi thơm của cháo gà.
Tô Ánh Nguyệt ngửi được mùi thơm mới phát hiện ra mình hơi đói.
Trần Minh Tân múc một chén cháo ra, dùng thìa muốn đút cho cô: “Em ăn một chút đi.”
“Cảm ơn, tôi muốn tự ăn.” Tô Ánh Nguyệt hơi rũ mắt xuống, không nhìn anh.
Trần Minh Tân nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, nhưng vẫn chuyển bát cho cô, sau đó xoay người đi ra ngoài.
…
Một tuần tiếp theo, Tô Ánh Nguyệt đều ở trong bệnh viện, nhưng không gặp lại Trần Minh Tân nữa, tất cả đều là nhân viên y tế chăm sóc cho cô.
Ngược lại Bùi Chính Thành và Nam Sơn có tới, nhưng cô không cho bọn họ sắc mặt tốt.
Cả đám cùng nhau lừa dối cô, đứng ở bên cạnh chỉ chỏ bàn tán nhìn cô làm trò cười, tại sao cô phải cho bọn họ sắc mặt tốt? Cô nợ bọn họ sao?
Nếu có nợ, cũng là cô nợ Trần Minh Tân.
Mãi đến ngày ra viện, cô mới nhìn thấy Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt đi tới cửa bệnh viện, mới phát hiện ra cô đang ở bệnh viện cao cấp nhất trong cả thành phố Vân Châu, chi phí một ngày hơn ba mươi triệu còn chưa đủ dùng đâu.
Trần Minh Tân dựa người vào trước xe, áo đen quần đen càng tôn thêm dáng người cao ráo của anh. Anh đứng yên ở đó không nói lời nào, cũng có thể làm người ta cảm giác được khí chất cao quý từ trong ra ngoài.
“Gần đây tôi hơi bận nên không tới thăm em được.” Trần Minh Tân đến gần, vừa nói chuyện lại muốn giơ tay lên chỉnh lại tóc của cô.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng người tránh đi, trên mặt không lộ cảm xúc gì, lãnh đạm nói: “Cám ơn anh đã cứu tôi. Tôi sẽ gửi lại anh tiền thuốc men. Về sau anh có chuyện gì cần tôi, hoặc tôi có thể giúp một tay, tôi sẽ trả lại ân tình cho anh.”
Bàn tay Trần Minh Tân cứng đờ ở giữa không trung, đôi mắt đen của anh nheo lại, rút tay về một cách bình thản và nhắc lại lời cô nói: “Trả lại ân tình cho tôi à?”
“Đúng.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu, trên mặt tái nhợt đầy vẻ xa cách.
Trần Minh Tân đột nhiên cười khẽ một tiếng, ghé sát đến bên tai cô: “Ân tình của hàng tỷ con cháu, em tính trả thế nào?”