CHƯƠNG 492: CỐ Ý KÍCH THÍCH
Trần Minh Tân cũng không định nhiều lời với cô, chỉ hơi nhíu mày nói: ”Chuyện này em không cần lo lắng, dựa theo cái anh nói mà làm, hử?”
Tiếng ”hử” cuối cùng giống như đang hỏi ý kiến của Tô Ánh Nguyệt, nhưng giọng nói lại không cho phép Tô Ánh Nguyệt kháng cự lại.
Tô Ánh Nguyệt nén nhịn nói: ”Em biết rồi.”
Trần Minh Tân thấy vẻ mặt không vui của cô, đang định mở miệng nói gì đó, Tô Ánh Nguyệt đã chặn lời của anh: ”Em biết rồi, anh bảo em làm gì thì em làm đó, được chứ? Dù sao anh vẫn luôn như vậy từ trước đến giờ, cho dù muốn làm gì đó cũng không bàn bạc với em trước, anh chỉ cần sắp xếp cho em là được rồi.”
Trong giọng nói của Tô Ánh Nguyệt có phần giận dỗi, nhưng Trần Minh Tân cũng chỉ lẳng lặng nhìn cô, không có ý định mở miệng giải thích.
”Anh có việc thì đi làm đi, không cần quan tâm đến bọn em.” Tô Ánh Nguyệt nói xong xoay người ngồi xuống bên cạnh.
Cô thuận tay gọi phục vụ muốn một ly nước trái cây, thờ ơ uống, ánh mắt lại nhìn theo hướng đi của Trần Minh Tân.
Sau khi cô đi đến và ngồi xuống, Trần Minh Tân nhìn cô vài giây, rồi có người đi lên nói cho Trần Minh Tân, sau đó anh bị mọi người vây quanh.
Tay cầm cốc của Tô Ánh Nguyệt không tự giác siết chặt, Trần Minh Tân, anh thật là…
Cũng may lúc cô vẫn đang buồn bực, An Hạ và Bùi Chính Thành đem theo Trần Mộc Tây đến.
”Sao lại ở đây một mình thế, Trần Minh Tân đâu?” An Hạ nhìn xung quanh nghi hoặc.
Tô Ánh Nguyệt bình thản mở miệng: ”Anh ấy rất bận, nào có rảnh rỗi mà quan tâm đến tớ.”
An Hạ hơi sửng sốt ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: ”Cậu cãi nhau với anh ấy à?”
Tô Ánh Nguyệt chỉ lắc đầu: ”Không”
Nói ra thì cô với Trần Minh Tân thực sự không có cãi nhau.
Chỉ là không biết tại sao, cô càng ngày càng không hiểu Trần Minh Tân nữa, ngay cả chuyện tối thiểu là tôn trọng, hiểu ý nhau giữa vợ chồng cũng không làm được.
…
Lâm Tố Nghi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, cực kỳ hoảng hốt.
Cô ta đi dọc theo hành lang, ngực hơi khó chịu nhưng vẫn có thể chống đỡ được.
Làm sao bây giờ, nếu Lục Thời Sơ hỏi cô, vì sao Trần Minh Tân sẽ đợi cô hai năm thì cô phải giải thích như thế nào dây?
Phải nói thật cho Lục Thời Sơ anh trai cô bảo xã hội đen làm chuyện này ư?
Nếu bảo cho Lục Thời Sơ rồi, liệu anh có xem thường cô không?
Dù sao thì gia thế nhà họ Lục trong sạch.
Cô ta có chút hối hận rồi, ban đầu không nên nói như vậy để cố ý kích động Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng trong lòng cô có chút chịu không nổi Tô Ánh Nguyệt thân thiết với Lục Thời Sơ như vậy.
Quan hệ giữa Lục Thời Sơ và Tô Ánh Nguyệt, tuy không phải người yêu, nhưng lại thân mật, làm cho cô cảm thấy, dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không xen vào được, cũng không thể vượt qua Tô Ánh Nguyệt.
Điều này khiến trong lòng cô ta thực sự khó chịu, cho nên nhất thời nhịn không được mà nói ra những lời như vậy.
Cô ta đi đến một khu nghỉ ngơi ở tầng trệt, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, vì thất thần nên không để ý tới có người ngồi xuống đối diện cô ta.
Cuối cùng, lúc cô ta lơ đãng ngẩng đầu lên mở phải hiện ra người ngồi đối diện lại là Lục Thời Sơ.
”Lục, bác sĩ Lục.” Vì quá mức kinh ngạc nên lúc cô ta nói có chút lắp bắp.
Trên mặt Lục Thời Sơ mang theo nụ cười: ”Tôi còn nghĩ phải ở đây thật lâu cô mới ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái đấy.”
”Xin lỗi, tôi…” Vừa mở miệng, Lâm Tố Nghi lại không biết phải nói gì mới tốt.
Lục Thời Sơ lên tiếng, giọng nói thân thiết: ”Sức khỏe của cô không sao chứ? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”
Mắt Lâm Tố Nghi sáng lên: ”Không có.”
Sau đó Lục Thời Sơ nói một câu khiến Tô Ánh Nguyệt king ngạc: ”Vậy chúng ta quay lại phòng tiệc đi.”
Sao bác sĩ Lục lại không hỏi đến chuyện của Tô Ánh Nguyệt?
”Nếu em không đi, vậy hôm nay tôi không có bạn gái đi cùng rồi.” Lục Thời Sơ thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tố Nghi, nở nụ cười thản nhiên.
Lâm Tố Nghi thụ sủng nhược kinh nói: ”Tất nhiên là đi rồi, giờ chúng ta quay lại đi.”
Nói xong, dường như cô sợ Lục Thời Sơ đổi ý, vội vàng đứng dậy.
Lục Thời Sơ cười nhẹ, ôm vai cô đi về phía phòng tiệc.
Lúc Lục Thời Sơ nắm vai Lâm Tố Nghi , cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến nỗi sắp nhảy ra ngoài
Bác sĩ lục không chỉ không hỏi mình, còn muốn cô tiếp tục quay lại phòng tiệc làm bạn gái của anh, lại còn ôm vai cô.
Từ trước đến giờ cô chưa dựa gần Lục Thời Sơ như vậy.
Lục Thời Sơ cao hơn Lâm Tố Nghi rất nhiều, anh cố ý thả chậm bước chân phối hợp với Lâm Tố Nghi , hơi rủ mắt nhìn vẻ mặt xấu hổ mang theo ngại ngùng của Lâm Tố Nghi, mặt không chút thay đổi nhíu mày.
…
Lúc Trần Úc Xuyên đến, Tô Ánh Nguyệt đang chụp ảnh cho Trần Mộc Tây và An Hạ.
Trần Mộc Tây ngồi trong xe cho trẻ em, An Hạ ngồi xổm bên cạnh đang cố sức dạy bé cách giơ tay hình chữ v.
Nhưng đứa trẻ phối hợp ngón tay của mình có chút kém, cho nên vẫn luôn làm không tốt, nhưng mỗi lần Tô Ánh Nguyệt giơ điện thoại lên chụp cho bé, bé đều sẽ giơ tay của mình lên.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt chụp xong vài tấm, mở lên xem những tấm ảnh kia liền bật cười.
Sau đố cô lại đưa cho Trần Mộc Tây, để bé tự mình xem.
Tô Ánh Nguyệt hỏi bé: ”Đây là ai?”
”Là…”
Trần Mộc Tây ”là” rất lâu, nói: ”Mộc Tây…”
Tuy nói có chút rời rạc nhưng Tô Ánh Nguyệt nghe vẫn hiểu.
Tô Ánh Nguyệt đang định nói gì đó nhưng đột nhiên cả phòng tiệc trở nên im lặng.
Cô ngẩng đầu liền thấy những người kia đều đang nhìn về phía cửa, còn nhỏ giọng bàn tán gì đó.
Bên cạnh Tô Ánh Nguyệt cũng có người nhỏ giọng bàn luận, Tô Ánh Nguyệt không nhịn được mà nghiêng tai nghe ngóng, vừa lúc nghe thấy người nọ nói: ”Bá tước được nữ vương nước J thân phong…”
Rõ ràng là đang nói Trần Úc Xuyên.
Bá tước mà nữ vương nước J thân phong.
Thì ra Trần Úc Xuyên đến đây.
Trần Minh Tân đi xuyên qua đám người đến chỗ Tô Ánh Nguyệt: ”Đi thôi.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh một cái, đứng dậy đẩy Trần Mộc Tây đang ngồi trên xe trẻ em đi về phía cửa.
Người trong phòng tiệc đều đang chờ để gặp Trần Úc Xuyên.
Trần Úc Xuyên cũng đến đây thật, chỉ có điều ông chỉ đi ngang qua rồi rời đi.
Trần Minh Tân đem theo một đám người Tô Ánh Nguyệt đi đến phòng, lại một lần nữa quay về phòng tiệc.
Trước khi Trần Minh Tân đi, Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: ”Em với ông ngoại phải chờ ở đây bao lâu nữa?”
Trần Minh Tân để ý tới việc thay đổi cách xưng hô của cô, con người tối đen sáng lên trong nháy mắt.
”Không quá lâu đâu, anh sẽ quay lại nhanh thôi.” Trần Minh Tân nói xong cũng mặc kệ vệ sĩ ở đó, nâng mặt Tô Ánh Nguyệt lên hôn xuống.
Da mặt Tô Ánh Nguyệt không dày như Trần Minh Tân, cô giơ tay muốn đẩy Trần Minh Tân ra.
Nhưng sức của cô sao lớn bằng Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân hôn cô một nụ hôn sâu rồi mới xoay người rời đi.
Có điều trước đi khi Tô Ánh Nguyệt nhịn không được kéo anh lại, hỏi: ”Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cơ thể Trần Minh Tân hơi cứng lại, Tô Ánh Nguyệt không cho anh cơ hội suy nghĩ, hỏi thẳng anh: ”Anh muốn làm gì?”