Mục lục
Ông xã thần bí (full 825 chap) – Trần Minh Tân – Tô Ánh Nguyệt – Truyện tiểu thuyết tác giả: Tiểu Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 128: TÔI MANG CÁI NÀY ĐI

“Em qua đây thăm Cố Hàm Yên. Hôm qua cô ta cứu em ở trong studi, bị đèn trần rơi xuống đập trúng làm bị thương.” Vẻ tươi cười Tô Ánh Nguyệt giảm xuống.

Lục Thời Sơ nghiêm túc hỏi: “Sao đèn trần lại rơi xuống được?”

“Ai biết được chứ!” Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này: “Có thể là không lắp tốt hoặc lỏng đinh gì đó, quan trọng không phải là điều này…”

Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày và đặt cốc nước trong tay xuống, vẻ mặt không để ý lắm: “Dù sao cũng có chút phức tạp.”

Mấy ngày nay Lục Thời Sơ quả thật rất bận rộn, nhưng cũng nghe nói có một ngôi sao điện ảnh vào bệnh viện này, chỉ là anh ta chưa từng quan tâm, không ngờ lại có chuyện như vậy.

“Chờ buổi họp báo ngày mai sẽ giải quyết thôi.” Tô Ánh Nguyệt xem giờ: “Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà đây. Buổi chiều, em lại phải bận rộn rồi.”

“Anh tiễn em ra ngoài.” Lục Thời Sơ nói xong liền đứng lên.

Tô Ánh Nguyệt cũng biết anh ta bận nên muốn từ chối, nhưng anh ta đã đi ra ngoài.

“Đúng rồi, anh… sao anh lại thành Phó viện trưởng vậy?” Tô Ánh Nguyệt bước ra khỏi cửa thì quay đầu chỉ về bảng hiệu ở cửa phòng anh ta.

“Bệnh viện này là của nhà anh.” Lục Thời Sơ nhướng mày và hở hững giải thích.

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy liền hiểu ra và gật đầu.

Cô vẫn biết nhà họ Lục là một gia tộc có danh tiếng trong ngành y học, chỉ là khi cô chín tuổi thì không còn làm hàng xóm với Lục Thời Sơ nữa, mặc dù biết nhà bọn họ mở bệnh viện nhưng không biết là bệnh viện nào.

Lục Thời Sơ tiễn cô tới cửa: “Về sau thường…”

Anh ta nói được một nửa liền dừng lại, cười có phần hơi bất lực: “Không có việc gì thì đừng tới bệnh viện.”

“Được.” Tô Ánh Nguyệt bị anh ta chọc cho phì cười. Từ trước đến nay anh Thời Sơ đều là người rất hiểu chuyện lại ấm áp như vậy.

Đúng vào lúc này, một chiếc Bingley đỗ lại ở bên cạnh bọn họ.

Cửa kính bên lái phụ hạ xuống, Bùi Chính Thành từ bên trong thò đầu ra, cười tủm tỉm nói: “Bác sĩ Lục, đúng là trùng hợp.”

Lục Thời Sơ nhìn thấy Bùi Chính Thành thì ánh mắt lóe lên, lên tiếng nói: “Ngài Bùi.”

Trong mắt Tô Ánh Nguyệt có vẻ kinh ngạc, ánh mắt vô thức nhìn về phía chỗ người lái.

Trong phút chốc, cửa xe bên phía người lái được mở ra, Trần Minh Tân trong bộ vest thẳng nếp từ trong xe đi ra, dáng người dong dỏng cao lập tức cướp đi sự chú ý của Tô Ánh Nguyệt.

“Trần Minh Tân!” Cô ngạc nhiên gọi anh một tiếng, chân vô thức bước về phía Trần Minh Tân một bước, hình như nghĩ đến điều gì lại quay đầu nhìn Lục Thời Sơ.

Lục Thời Sơ liếc nhìn Trần Minh Tân, hai người đàn ông nhìn nhau và khẽ gật đầu rồi tự nhiên chuyển tầm mắt.

Lục Thời Sơ nhìn ra được động tác nhỏ của Tô Ánh Nguyệt, nhìn ra được Tô Ánh Nguyệt rất ỷ lại Trần Minh Tân.

Khi một người theo bản năng quá ỷ lại vào một người khác, khi nhìn thấy đối phương mới vô thức muốn đi về phía đối phương.

Trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy hơi mất mát, trước đây Tô Ánh Nguyệt cũng rất ỷ lại vào anh ta đấy.

Lục Thời Sơ lặng lẽ thở dài nhưng giọng nói vẫn không khác với mọi khi: “Em đi đi, anh còn có việc phải làm.”

Anh ta nói xong thì ánh mắt lóe lên, bàn tay đang đặt bên người chợt giơ lên vỗ đầu cô một cái, sau đó xoay người đi vào trong bệnh viện.

Tô Ánh Nguyệt hơi bối rối nhìn theo bóng lưng của Lục Thời Sơ, luôn cảm thấy động tác này quá thân thiết, hơn nữa Trần Minh Tân còn đang nhìn đấy.

Cô khẽ sờ đầu của mình rồi xoay người chạy đến trước mặt Tần Mộ Trầm, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại đến đấy?”

Ánh mắt Trần Minh Tân nhìn tóc trên đỉnh đầu cô sau đó nhanh chóng xoay đi, giọng điệu tưởng như vô cảm nhưng không khó nghe ra được có phần tức giận: “Sao em không nghe điện thoại?”

“Điện thoại à?” Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới chợt nhớ ra lúc trước khi họp ở tập đoàn Tô Thị, cô đã để điện thoại ở chế độ im lặng.

Cô vội vàng lấy ra xem, lúc này mới phát hiện trên đó thông báo có ba cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều do Trần Minh Tân gọi tới.

“Điện thoại di động của tôi để chế độ yên lặng, trước đó không nghe thấy…” Tô Ánh Nguyệt cẩn thận dò xét sắc mặt của anh, phát hiện vẻ mặt anh có hơi lạnh lùng.

Cô vốn cảm thấy mình không sai, nhưng sau khi nhìn sắc mặt của anh thì giọng nói lại vô thức nhỏ xuống.

Trần Minh Tân không hề nhíu mày, rõ ràng là thờ ơ.

Bùi Chính Thành vẫn bị bỏ mặc đã mở cửa xe đi xuống: “Tôi nói này, hai người còn tính đứng ở đây bao lâu nữa thế? Chúng ta cũng đã tới đây rồi thì cùng vào thăm Hàm Yên đi.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy liền quay đầu liếc nhìn Bùi Chính Thành, muốn nói cô đã thăm rồi. Nhưng cô vẫn quay đầu hỏi Trần Minh Tân: “Anh có muốn vào thăm cô ấy không?”

Trần Minh Tân hơi nhíu mày. Cho dù anh vẫn luôn tránh nghi ngờ, cố gắng giảm bớt chuyện tiếp xúc với Cố Hàm Yên nhưng dù sao bọn họ cũng là bạn bè quen biết nhiều năm như vậy, về tình về lý cũng nên đi thăm.

Dù sao bọn họ cũng đã tới đây rồi.

“Đi thôi.”

Trần Minh Tân vừa dứt lời thì Tô Ánh Nguyệt cảm giác được tay mình bị một bàn tay nắm lấy, bị anh kéo đi về phía trước.

Bùi Chính Thành hơi bất ngờ nhìn Trần Minh Tân, nhưng không nói gì.

Sau khi Cố Hàm Yên cúp điện thoại thì ngồi ở trên sofa chờ Mông qua, kết quả cô ta chờ mãi vẫn thấy Mông qua, trái lại chờ được đám người Tô Ánh Nguyệt.

Bùi Chính Thành ôm trong tay một bó hoa tươi đi vào trước. Khi Cố Hàm Yên thấy anh ta bước vào, trên mặt có chút ngạc nhiên nhưng ánh mắt vẫn nhìn phía sau lưng anh ta: “Chính Thành.”

Lúc này vừa nhìn thấy Bùi Chính Thành dẫn dẫn theo Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đi chung thì cảm xúc trên mặt có chút thay đổi.

“Cô đã đỡ hơn chưa? Chúng tôi cố ý qua thăm cô đấy.” Bùi Chính Thành đi tới và đặt bó hoa tươi sang một bên, ánh mắt quan sát gương mặt cô ta: “Trông sắc mặt cô hôm nay cũng không tệ lắm.”

Trần Minh Tân nghe thấy Bùi Chính Thành tự ý thêm chữ “chúng” kia liền nhíu mày, sau đó lại thấy hoa quả rơi trên mặt đất.

Mặc dù Cố Hàm Yên đang nói chuyện với Bùi Chính Thành nhưng lại chú ý tới Trần Minh Tân. Cô ta vừa thấy anh nhìn số hoa quả rơi trên mặt đất, trong mắt cô ta lập tức hoảng loạn.

“Cái đó… là tôi vừa rồi không cẩn thận đụng đổ giỏ quả, còn chưa kịp nhặt lên…” Cố Hàm Yên nói lời này có vẻ “giấu đầu lòi đuôi”.

Lúc này Bùi Chính Thành quay đầu, mới chú ý thấy số hoa quả lăn lóc trên mặt đất.

Tô Ánh Nguyệt nhấc chân đá quả táo bên cạnh sang một bên, nhìn Cố Hàm Yên nhưng không nói chuyện.

Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.

“Minh Tân, anh và Ánh Nguyệt ngồi tạm đi, để tôi nhặt hoa quả lên.” Cố Hàm Yên nói xong liền đứng dậy.

Tô Ánh Nguyệt đã ngồi hổm xuống trước cô ta: “Cô cứ để tôi làm cho, cô đang bị thương trong người mà.”

“Đúng vậy, chúng tôi làm là được rồi.” Bùi Chính Thành cũng nhặt cùng.

Tô Ánh Nguyệt nhặt một quả táo trên mặt đất lên quan sát kỹ, chỗ này đâu phải là đụng đổ, rõ ràng là ném mạnh xuống đấy.

Xem ra, tính tình của Cố Hàm Yên cũng không tốt như vẻ bề ngoài, nói vậy lúc trước cô ta thật sự bị cô làm cho rất tức giận.

Điểm này có phần giống với Tô Yến Nhi.

Nói lên Tô Yến Nhi, trong lòng cô luôn có cảm giác khác thường, cô cảm thấy Tô Yến Nhi đột nhiên ra nước ngoài có vẻ kỳ lạ.

Tô Ánh Nguyệt nhặt từng quả lên và bỏ lại trong giỏ.

Mấy người ở lại thêm một lúc, mới tính rời đi.

Lúc rời đi, Trần Minh Tân đột nhiên đi tới giấc gỏ quả lên, trong đó chính là số quả Tô Ánh Nguyệt đã nhặt lên trước đó. Anh nhìn về phía Cố Hàm Yên, giọng điệu lãnh đạm nói: “Tôi mang cái này đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK