Ông Xã Thần Bí CHƯƠNG 381: CẢ MỘT ĐỜI BỊ HUỶ.
Đàn ông đẹp trai cho dù làm việc gì cũng đều khiến người ta cảm thấy đẹp mắt.
Cô lễ tân nhìn Nam Sơn, sững sờ vài giây rồi mới thốt lên được vài chữ: “Nhưng, nhưng mà…”
“Có chuyện gì chúng tôi sẽ giúp cô gánh.” Nam Sơn nở nụ cười với cô ta: “Nói đi, mấy người đó đang ở phòng nào?”
Cô lễ tân lắp ba lắp bắp nói ra số phòng.
“Lát nữa gặp, cô gái xinh đẹp.” Nam Sơn mỉm cười nói xong, sau đó còn ghê tởm hôn lên tay cô lễ tân một cái.
Khoé miệng Tô Ánh Nguyệt giựt giựt vài cái, sau đó cô mới sải bước chạy về phía thang máy.
Cô đưa người xông đến trước cửa, hung hăng đá vào cửa hai cái, sau đó khí thế hừng hực nói: “Cảnh sát đây, mau mở cửa ra!”
Qua mười mấy giây, nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào cả.
Tô Ánh Nguyệt còn đang định kêu người trực tiếp tông cửa đi vào thì Nam Sơn đã qua đó rồi.
Cũng không biết anh đã làm gì mà mới đó đã mở được cửa ra rồi.
Tuy Tô Ánh Nguyệt biết bây giờ không phải là lúc để kinh ngạc, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Nam Sơn, các người trước đây rốt cuộc là làm gì vậy?”
Nam Sơn chớp chớp mắt, đôi con ngươi màu lam trông rất là ngây thơ vô tội: “Tôi luôn theo ông chủ.”
Cho dù anh có biết làm những chuyện kỳ quái gì, thì cũng để cho ông chủ gánh hết.
“Cứu mạng….á….bỏ tôi ra!”
Bên trong truyền đến tiếng la hét của phụ nữ, làm ngắt đi lời mà Tô Ánh Nguyệt đang định nói.
Tô Ánh Nguyệt không nhiều lời nữa mà trực tiếp xông thẳng vào trong, Nam Sơn và vài tên vệ sĩ khác cũng theo sát đằng sau cô.
Trong phòng, một người phụ nữ bị đặt lên trên bàn cà phê, một người đàn ông thì đứng ở trước giá đỡ máy ảnh, hai mắt dâm tà nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh ở trên đó, một tên khác thì đang ở bên cạnh cởi quần áo, còn có một tên thì đang sờ soạng đùi của người phụ nữ đó.
Tô Ánh Nguyệt lạnh giọng hét lên: “Buông cô ta ra!”
Mấy người đó dường như là không ngờ rằng sẽ có người đột ngột xông vào, nên đều sững sờ tại chỗ.
Tô Ánh Nguyệt trực tiếp đi tới giật lấy cái máy ảnh trên giá đỡ, sau đó ném thẳng xuống đất, phát ra một tiếng ‘rầm’ thật lớn.
Sau đó cô còn hung hăng đạp vào đó mấy cái nữa, rồi ngẩng đầu lên căn dặn bọn người Nam Sơn: “Bắt lại cho tôi, một tên cũng không được để chạy thoát!”
“Vâng!”
Mấy người vệ sĩ này phản ứng còn nhanh hơn cả Nam Sơn nữa, bọn họ đều đã được huấn luyện qua, cho nên đối phó với mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ này, cũng chỉ như trở bàn tay thôi.
Nam Sơn chưa từng thấy qua Tô Ánh Nguyệt khí thế như thế này.
Lúc này anh ta mới đột nhiên nhớ ra, một cánh tay của Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đang bị thương.
Vậy mà cô ấy mới vừa một tay giật cái máy ảnh đến đập vỡ sao?
Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt rơi trên người của người phụ nữ đang nằm trên bàn cà phê kia, quần áo trên người cô ta đã bị xé đến không ra thể thống gì nữa.
Cô ta nằm ở đó, hai tay run rẩy kéo quần áo trên người mình lên, đầu tóc xoã ra che mất đi gương mặt. Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt dời xuống dưới, nhìn thấy phần bụng dưới có hơi nhô lên của cô ta…
Cô có chút bực bội, quay đầu nhìn Nam Sơn nói: “Cởi áo ra!”
Nam Sơn lập tức cởi chiếc áo khoác vest trên người mình ra.
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy chiếc áo rồi nói: “Các người ra ngoài đợi tôi.”
…
Đợi đám người Nam Sơn đều ra ngoài rồi.
Tô Ánh Nguyệt mới cầm lấy chiếc áo đi đến trước bàn cà phê, rồi ném chiếc áo lên người cô ta: “Áo nè.”
Trong thanh âm không có chút cảm xúc nào cả.
Thực ra tâm trạng bây giờ của cô rất phức tạp.
Người phụ nữ nằm nghiêng trên bàn cà phê nhúc nhích một chút, cô ta không đụng vào chiếc áo đó mà trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Tại sao lại cứu tôi?”
“Tình cờ nhìn thấy thôi.” Tô Ánh Nguyệt nói rồi quay người lại, cô rũ mắt nhìn chiếc máy ảnh đã bị đập vỡ ở dưới đất, rồi bổ sung thêm một câu: “Chắc là bởi vì, tôi không mất nhân tính giống như chị.”
Người phụ nữ đó cười lên, trong thanh âm mang theo một sự thê lương nặng nề: “Ha ha…”
Tô Ánh Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô quay người nhìn người phụ nữ đó, gọi tên của cô ta: “Tô yến Nhi!”
Tô yến Nhi nghe thấy cô gọi tên mình, lúc này cô ta mới từ từ ngồi dậy, cẩn thận chỉnh sửa quần áo trên người mình, sau đó khoác chiếc áo khoác của Nam Sơn lên.
Mái tóc rối bời xoã ra khắp mặt cô ta khi nãy đã được hất ra sau, lúc này Tô Ánh Nguyệt mới nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy những vết tích mệt mỏi của cô ta, sắc mặt thì trắng bệnh như một tờ giấy, cả cơ thể còn đang run rẩy, mang theo một sự sợ hãi tột độ.
Bình thường, Tô yến Nhi chỉ cần rơi nước mắt thôi là đã nhìn thật đáng thương rồi, nhưng Tô yến Nhi lúc này, chỉ khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy thật thê lương.
Đã từng là một người phụ nữ dùng cách âm độc nhất để huỷ hoại cả thanh xuân của cô, nhưng lúc này đây lại giống như là miếng giẻ rách bị người ta vứt đi, ngồi ỉu xìu ở trên bàn cà phê.
Chỉ vài phút trước đây, cô ta còn suýt nữa bị người ta lăng nhục, quay phim…
“Trước đây không phải chị rất giỏi sao? Lần này bị sao vậy? Hửm, chọc đến bọn súc sinh nào không có nhân tính như chị rồi sao?” Trong lòng Tô Ánh Nguyệt đích thực là nghĩ như vậy đó, cô nghĩ Tô yến Nhi chắc là đã chọc đến một nhân vật hung dữ nào rồi.
Dù sao đi nữa, Tô yến Nhi trước giờ không phải là một người phụ nữ an phận.
Cô cũng không biết tại sao mà vừa nãy ở bên ngoài khách sạn, lúc nhìn thấy Tô yến Nhi bị mấy tên đàn ông đó bắt đi vào đây, phản ứng đầu tiên trong lòng cô chính là phải cứu Tô yến Nhi.
Cô cảm thấy, cô phải khao khát Tô yến Nhi đi chết đi mới đúng chứ.
Trước giờ cô cũng không phải là Thánh mẫu gì, nhưng lần này cô vẫn không thể nhẫn tâm được.
Có lẽ là do sợ lương tâm sẽ không được an yên nhỉ.
Nếu như Tô yến Nhi ở một nơi mà cô không thấy, bị người ta làm nhục, bị người ta huỷ hoại thế nào cô cũng sẽ không quan tâm, dù gì cũng không phải là xảy ra trước mắt cô, cô có lẽ sẽ cười trên nỗi đau của cô ta một chút.
Nhưng mà, cô lại tình cờ nhìn thấy rồi.
Nếu như hôm nay cô không cứu Tô yến Nhi, cô vẫn sẽ cười trên nỗi đau của cô ta một chút, nhưng cô có thể tưởng tượng ra, một ngày nào đó trong tương lai, cô nhất định sẽ hối hận.
Từ đầu đến cuối, cô đều không thể trở nên ác độc nhẫn tâm giống như Tô yến Nhi được.
Bởi vì từ trong xương cốt, bọn họ đã không phải là người giống nhau rồi.
Đối với sự trào phúng của Tô Ánh Nguyệt, Tô yến Nhi chỉ làm như không nghe thấy, không quan tâm một chút nào cả.
Cô ta ngược lại còn gật đầu, nở nụ cười tự giễu: “Đúng a, anh ta chính là súc sinh, là do tôi mù nên mới yêu phải một tên không bằng cả súc sinh nữa.”
Tô yến Nhi nói xong thì ha hả cười lớn.
Chỉ là, cái giọng cười đó nghe có chút thê lương.
Tô Ánh Nguyệt nhìn cô ta với vẻ mặt kinh ngạc, nếu như cô hiểu không sai, thì là do Huỳnh Tiến Dương tìm người, muốn huỷ hoại hoàn toàn Tô yến Nhi sao?
Tô Ánh Nguyệt nhìn bộ dạng của Tô yến Nhi, thật sự là cười không nổi.
Cô chỉ cảm thấy được một sự hoảng sợ đến lạnh lẽo cả xương cốt.
Huỳnh Tiến Dương, người đàn ông mà cô đã từng động tâm.
Cô không thể nào tưởng tượng được, một Huỳnh Tiến Dương lớn lên cùng cô lại có thể ác độc đến mức như vậy.
Cô bắt đầu có chút đồng tình với Tô yến Nhi rồi.
Huỳnh Tiến Dương chính là chấp niệm cả nửa đời của Tô yến Nhi.
Điều cô ta quan tâm nhất chính là Huỳnh Tiến Dương, không tiếc tất cả chỉ vì muốn gả cho anh ta.
Nhưng, tất cả những gì mà Huỳnh Tiến Dương làm với cô ta lại…
“Là tôi tự làm tự chịu, chắc cô vui lắm đúng không, bây giờ tôi biến thành bộ dạng này, cuộc đời tôi đều bị huỷ rồi…” Tô yến Nhi nói xong rồi bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Cô ta cảm thấy cả đời này của mình hoàn toàn bị huỷ rồi.
Nhà họ Tô xong rồi, tình yêu của cô ta xong rồi, hôn nhân của cô ta xong rồi, cuộc đời của cô ta, cũng xong rồi.
Tất cả đều bị huỷ rồi.
Vào giây phút này đây, cô ta chỉ cảm thấy mọi ý niệm đều đã tan thành tro bụi rồi.
….….
Đàn ông đẹp trai cho dù làm việc gì cũng đều khiến người ta cảm thấy đẹp mắt.
Cô lễ tân nhìn Nam Sơn, sững sờ vài giây rồi mới thốt lên được vài chữ: “Nhưng, nhưng mà…”
“Có chuyện gì chúng tôi sẽ giúp cô gánh.” Nam Sơn nở nụ cười với cô ta: “Nói đi, mấy người đó đang ở phòng nào?”
Cô lễ tân lắp ba lắp bắp nói ra số phòng.
“Lát nữa gặp, cô gái xinh đẹp.” Nam Sơn mỉm cười nói xong, sau đó còn ghê tởm hôn lên tay cô lễ tân một cái.
Khoé miệng Tô Ánh Nguyệt giựt giựt vài cái, sau đó cô mới sải bước chạy về phía thang máy.
Cô đưa người xông đến trước cửa, hung hăng đá vào cửa hai cái, sau đó khí thế hừng hực nói: “Cảnh sát đây, mau mở cửa ra!”
Qua mười mấy giây, nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào cả.
Tô Ánh Nguyệt còn đang định kêu người trực tiếp tông cửa đi vào thì Nam Sơn đã qua đó rồi.
Cũng không biết anh đã làm gì mà mới đó đã mở được cửa ra rồi.
Tuy Tô Ánh Nguyệt biết bây giờ không phải là lúc để kinh ngạc, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Nam Sơn, các người trước đây rốt cuộc là làm gì vậy?”
Nam Sơn chớp chớp mắt, đôi con ngươi màu lam trông rất là ngây thơ vô tội: “Tôi luôn theo ông chủ.”
Cho dù anh có biết làm những chuyện kỳ quái gì, thì cũng để cho ông chủ gánh hết.
“Cứu mạng….á….bỏ tôi ra!”
Bên trong truyền đến tiếng la hét của phụ nữ, làm ngắt đi lời mà Tô Ánh Nguyệt đang định nói.
Tô Ánh Nguyệt không nhiều lời nữa mà trực tiếp xông thẳng vào trong, Nam Sơn và vài tên vệ sĩ khác cũng theo sát đằng sau cô.
Trong phòng, một người phụ nữ bị đặt lên trên bàn cà phê, một người đàn ông thì đứng ở trước giá đỡ máy ảnh, hai mắt dâm tà nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh ở trên đó, một tên khác thì đang ở bên cạnh cởi quần áo, còn có một tên thì đang sờ soạng đùi của người phụ nữ đó.
Tô Ánh Nguyệt lạnh giọng hét lên: “Buông cô ta ra!”
Mấy người đó dường như là không ngờ rằng sẽ có người đột ngột xông vào, nên đều sững sờ tại chỗ.
Tô Ánh Nguyệt trực tiếp đi tới giật lấy cái máy ảnh trên giá đỡ, sau đó ném thẳng xuống đất, phát ra một tiếng ‘rầm’ thật lớn.
Sau đó cô còn hung hăng đạp vào đó mấy cái nữa, rồi ngẩng đầu lên căn dặn bọn người Nam Sơn: “Bắt lại cho tôi, một tên cũng không được để chạy thoát!”
“Vâng!”
Mấy người vệ sĩ này phản ứng còn nhanh hơn cả Nam Sơn nữa, bọn họ đều đã được huấn luyện qua, cho nên đối phó với mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ này, cũng chỉ như trở bàn tay thôi.
Nam Sơn chưa từng thấy qua Tô Ánh Nguyệt khí thế như thế này.
Lúc này anh ta mới đột nhiên nhớ ra, một cánh tay của Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đang bị thương.
Vậy mà cô ấy mới vừa một tay giật cái máy ảnh đến đập vỡ sao?
Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt rơi trên người của người phụ nữ đang nằm trên bàn cà phê kia, quần áo trên người cô ta đã bị xé đến không ra thể thống gì nữa.
Cô ta nằm ở đó, hai tay run rẩy kéo quần áo trên người mình lên, đầu tóc xoã ra che mất đi gương mặt. Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt dời xuống dưới, nhìn thấy phần bụng dưới có hơi nhô lên của cô ta…
Cô có chút bực bội, quay đầu nhìn Nam Sơn nói: “Cởi áo ra!”
Nam Sơn lập tức cởi chiếc áo khoác vest trên người mình ra.
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy chiếc áo rồi nói: “Các người ra ngoài đợi tôi.”
…
Đợi đám người Nam Sơn đều ra ngoài rồi.
Tô Ánh Nguyệt mới cầm lấy chiếc áo đi đến trước bàn cà phê, rồi ném chiếc áo lên người cô ta: “Áo nè.”
Trong thanh âm không có chút cảm xúc nào cả.
Thực ra tâm trạng bây giờ của cô rất phức tạp.
Người phụ nữ nằm nghiêng trên bàn cà phê nhúc nhích một chút, cô ta không đụng vào chiếc áo đó mà trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Tại sao lại cứu tôi?”
“Tình cờ nhìn thấy thôi.” Tô Ánh Nguyệt nói rồi quay người lại, cô rũ mắt nhìn chiếc máy ảnh đã bị đập vỡ ở dưới đất, rồi bổ sung thêm một câu: “Chắc là bởi vì, tôi không mất nhân tính giống như chị.”
Người phụ nữ đó cười lên, trong thanh âm mang theo một sự thê lương nặng nề: “Ha ha…”
Tô Ánh Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô quay người nhìn người phụ nữ đó, gọi tên của cô ta: “Tô yến Nhi!”
Tô yến Nhi nghe thấy cô gọi tên mình, lúc này cô ta mới từ từ ngồi dậy, cẩn thận chỉnh sửa quần áo trên người mình, sau đó khoác chiếc áo khoác của Nam Sơn lên.
Mái tóc rối bời xoã ra khắp mặt cô ta khi nãy đã được hất ra sau, lúc này Tô Ánh Nguyệt mới nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy những vết tích mệt mỏi của cô ta, sắc mặt thì trắng bệnh như một tờ giấy, cả cơ thể còn đang run rẩy, mang theo một sự sợ hãi tột độ.
Bình thường, Tô yến Nhi chỉ cần rơi nước mắt thôi là đã nhìn thật đáng thương rồi, nhưng Tô yến Nhi lúc này, chỉ khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy thật thê lương.
Đã từng là một người phụ nữ dùng cách âm độc nhất để huỷ hoại cả thanh xuân của cô, nhưng lúc này đây lại giống như là miếng giẻ rách bị người ta vứt đi, ngồi ỉu xìu ở trên bàn cà phê.
Chỉ vài phút trước đây, cô ta còn suýt nữa bị người ta lăng nhục, quay phim…
“Trước đây không phải chị rất giỏi sao? Lần này bị sao vậy? Hửm, chọc đến bọn súc sinh nào không có nhân tính như chị rồi sao?” Trong lòng Tô Ánh Nguyệt đích thực là nghĩ như vậy đó, cô nghĩ Tô yến Nhi chắc là đã chọc đến một nhân vật hung dữ nào rồi.
Dù sao đi nữa, Tô yến Nhi trước giờ không phải là một người phụ nữ an phận.
Cô cũng không biết tại sao mà vừa nãy ở bên ngoài khách sạn, lúc nhìn thấy Tô yến Nhi bị mấy tên đàn ông đó bắt đi vào đây, phản ứng đầu tiên trong lòng cô chính là phải cứu Tô yến Nhi.
Cô cảm thấy, cô phải khao khát Tô yến Nhi đi chết đi mới đúng chứ.
Trước giờ cô cũng không phải là Thánh mẫu gì, nhưng lần này cô vẫn không thể nhẫn tâm được.
Có lẽ là do sợ lương tâm sẽ không được an yên nhỉ.
Nếu như Tô yến Nhi ở một nơi mà cô không thấy, bị người ta làm nhục, bị người ta huỷ hoại thế nào cô cũng sẽ không quan tâm, dù gì cũng không phải là xảy ra trước mắt cô, cô có lẽ sẽ cười trên nỗi đau của cô ta một chút.
Nhưng mà, cô lại tình cờ nhìn thấy rồi.
Nếu như hôm nay cô không cứu Tô yến Nhi, cô vẫn sẽ cười trên nỗi đau của cô ta một chút, nhưng cô có thể tưởng tượng ra, một ngày nào đó trong tương lai, cô nhất định sẽ hối hận.
Từ đầu đến cuối, cô đều không thể trở nên ác độc nhẫn tâm giống như Tô yến Nhi được.
Bởi vì từ trong xương cốt, bọn họ đã không phải là người giống nhau rồi.
Đối với sự trào phúng của Tô Ánh Nguyệt, Tô yến Nhi chỉ làm như không nghe thấy, không quan tâm một chút nào cả.
Cô ta ngược lại còn gật đầu, nở nụ cười tự giễu: “Đúng a, anh ta chính là súc sinh, là do tôi mù nên mới yêu phải một tên không bằng cả súc sinh nữa.”
Tô yến Nhi nói xong thì ha hả cười lớn.
Chỉ là, cái giọng cười đó nghe có chút thê lương.
Tô Ánh Nguyệt nhìn cô ta với vẻ mặt kinh ngạc, nếu như cô hiểu không sai, thì là do Huỳnh Tiến Dương tìm người, muốn huỷ hoại hoàn toàn Tô yến Nhi sao?
Tô Ánh Nguyệt nhìn bộ dạng của Tô yến Nhi, thật sự là cười không nổi.
Cô chỉ cảm thấy được một sự hoảng sợ đến lạnh lẽo cả xương cốt.
Huỳnh Tiến Dương, người đàn ông mà cô đã từng động tâm.
Cô không thể nào tưởng tượng được, một Huỳnh Tiến Dương lớn lên cùng cô lại có thể ác độc đến mức như vậy.
Cô bắt đầu có chút đồng tình với Tô yến Nhi rồi.
Huỳnh Tiến Dương chính là chấp niệm cả nửa đời của Tô yến Nhi.
Điều cô ta quan tâm nhất chính là Huỳnh Tiến Dương, không tiếc tất cả chỉ vì muốn gả cho anh ta.
Nhưng, tất cả những gì mà Huỳnh Tiến Dương làm với cô ta lại…
“Là tôi tự làm tự chịu, chắc cô vui lắm đúng không, bây giờ tôi biến thành bộ dạng này, cuộc đời tôi đều bị huỷ rồi…” Tô yến Nhi nói xong rồi bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Cô ta cảm thấy cả đời này của mình hoàn toàn bị huỷ rồi.
Nhà họ Tô xong rồi, tình yêu của cô ta xong rồi, hôn nhân của cô ta xong rồi, cuộc đời của cô ta, cũng xong rồi.
Tất cả đều bị huỷ rồi.
Vào giây phút này đây, cô ta chỉ cảm thấy mọi ý niệm đều đã tan thành tro bụi rồi.
….….