CHƯƠNG 434: RẤT QUAN TÂM ĐẾN EM GÁI
Trước đó Trần Minh Tân đã nói Phong Hải sẽ chủ động tìm tới cửa.
Quả nhiên là bị anh đoán trúng rồi.
Chỉ là Tô Ánh Nguyệt không ngờ tới Phong Hải sẽ điện thoại cho cô nhanh như vậy.
Phong Hải ngụy trang cũng quá lợi hại rồi, đạt đến trình độ này, anh ta cũng đã biết thân phận của mình bị bại lộ mà còn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cảnh thái bình giả tạo.
Điểm này thì Tô Ánh Nguyệt không sánh bằng.
Có điều cũng may là cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, lúc này cũng sẽ không gặp phải rắc rối.
Tô Ánh Nguyệt dừng lại trong chốc lát, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe như không khác với bình thường: “Vâng , gần đây sức khỏe không tốt cho lắm, cho nên không đến công ty.”
Đã muốn giả bộ rồi thì cũng phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, vậy thì mọi người cùng nhau giả bộ thôi.
Giọng nói của Phong Hải ấm áp: “Ừm, vậy có thể cùng nhau ăn một bữa cơm rồi chứ, đúng lúc cậu cũng có chuyện đến thành phố Vân Châu.”
Tô Ánh Nguyệt hơi dừng lại, nhanh như vậy mà Phong Hải đã đến thành phố Vân Châu rồi?
Cô còn nghĩ rằng cuộc điện thoại này của Phong Hải cũng chỉ là để thăm dò tin tức mà thôi.
Buổi tối ngày hôm trước, Lâm Tố Nghi với Lâm Mộc Tây vừa mới đến thành phố Vân Châu, sáng ngày hôm nay Phong Hải đã không thể chờ thêm mà đến rồi.
Cái này cũng chỉ có thể nói rõ một điểm, chính xác thì Phong Hải rất quan tâm đến Lâm Tố Nghi.
Trong đầu của Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng xẹt qua những suy nghĩ này, mở miệng không chút nghỉ ngợi: “Đương nhiên là có thời gian rồi, trưa nay đến CLB Ngọc Hoàng Cung ăn một bữa cơm đi.”
Phong Hải đã chủ động tìm tới cửa, sao cô lại có thể từ chối chứ.
Cô và Trần Minh Tân vẫn luôn đang chờ anh ta tới nữa đây.
Phong Hải ấm áp nói một tiếng “Được” rồi cũng cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt cúp điện thoại, lại trầm tư một lúc tiền lấy tốc độ nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo.
Cô phải đi nói cho Trần Minh Tân chuyện này, bây giờ đã chín giờ hơn rồi, đến giờ ăn cơm trưa cũng đã không còn nhiều thời gian.
Không ngờ là cô vừa mới mở cửa đã nhìn thấy Trần Minh Tân đang đứng ở ngoài cửa, một tay bưng khay, một cái tay trống không thì đang muốn mở cửa.
Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đi ra, Trần Minh Tân có chút kinh ngạc: “Dậy rồi à? Đang chuẩn bị mang bữa sáng lên cho em.”
Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh sợ cô cứ ngủ thì một lát sẽ bị đói.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt ấm áp liền nhanh chóng kéo cửa ra, đưa tay muốn nhận lấy cái khay trong tay của anh.
Trần Minh Tân nhẹ nhàng linh hoạt tránh tay của cô, nghiêng người đi vào từ bên cạnh của cô, trực tiếp bỏ khay lên bàn, bên trong có một bữa sáng ngon miệng.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua ở sau lưng: “Mộc Tây đâu?”
“Đang ở trong thư phòng.” Nhớ đến bộ dáng yên tĩnh của Lâm Mộc Tây, Trần Minh Tân khẽ nhíu mày, hình như thằng nhóc kia cũng không hoạt bát cho lắm.
Anh nghe nói trẻ con rất ồn ào…
“Được, vậy em đi qua nhìn một chút rồi trở về, rất nhanh thôi.” Tô Ánh Nguyệt vừa nói xong liền đi ra ngoài, trực tiếp đi đến thư phòng.
Sắc mặt Trần Minh Tân trì trệ suy nghĩ, hình như là anh… không được yêu thương nữa rồi?
Tô Ánh Nguyệt đi vào thư phòng nhìn thấy Lâm Mộc Tây ngoan ngoãn đáng yêu đang ngồi sau bàn làm việc của Trần Minh Tân, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính ở trước mặt, cô đến gần nhìn thử, hóa ra là phim hoạt hình à.
Lâm Mộc Tây nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính hết sức chăm chú, ngay cả Tô Ánh Nguyệt bước vào mà thằng bé cũng không phát giác.
Tô Ánh Nguyệt cũng không đành lòng mà quấy rầy thằng bé, rất nhanh liền đi ra.
Cô trở lại phòng ngủ, phát hiện sắc mặt của Trần Minh Tân ngưng trọng nghiêm túc ngồi trước bàn, cô liền trực tiếp đi tới.
Tô Ánh Nguyệt cũng không đụng vào bữa sáng mà Trần Minh Tân mang đến cho cô trước, mà là thuật lại chuyện Phong Hải gọi điện thoại cho cô một lần.
Trần Minh Tân vừa nghe xong, vẻ mặt vốn ngưng trọng mới hơi thả lỏng một chút.
“Đến nhanh hơn với tưởng tượng của anh.” Trong suy nghĩ của anh, ít ra thì đến ngày thứ ba thì Phong Hải mới xuất hiện.
Phong Hải cũng là một cao thủ trong trò chơi chiến thuật tâm lý, anh ta đến nhanh như vậy, đương nhiên cũng đã bộc lộ rõ ràng mức độ quan tâm của anh ta với Lâm Tố Nghi.
Cứ như vậy, ngược lại càng khiến cho người ta rõ ràng hơn địa vị của Lâm Tố Nghi trong lòng của anh ta.
“Ăn lót dạ một chút trước đi, anh sẽ để Nam Sơn cho người chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta đến CLB Ngọc Hoàng Cung.”
“Ừm, được rồi.”
Có Trần Minh Tân ở đây, anh sẽ sắp xếp tốt những chuyện này.
…
Đến trưa Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân chuẩn bị đến CLB Ngọc Hoàng Cung.
Tô Ánh Nguyệt còn đang suy nghĩ muốn dặn dò người giúp việc chăm sóc Lâm Mộc Tây tốt một chút thì đã nhìn thấy Trần Minh Tân trực tiếp dắt tay Lâm Mộc Tây đi ra ngoài.
“Anh muốn dẫn thằng bé đi à?” Trong tình huống này không phải nên để Lâm Mộc Tây ở nhà hay sao?
Cũng không biết Phong Hải có suy nghĩ quái quỷ gì, cô cảm thấy nếu để cho anh ta nhìn thấy Lâm Mộc Tây thì cũng không tốt lắm.
Trần Minh Tân quăng cho cô một ánh mắt an tâm: “Thằng bé và Lâm Tố Nghi cùng nhau tới, Phong Hải cũng đã đến rồi, đương nhiên phải để hai người bọn họ gặp nhau một chút.”
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến Ngọc Hoàng Cung chính là địa bàn của Trần Minh Tân nhất định là anh đã sắp xếp tốt rồi cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Trên đường đi, Tô Ánh Nguyệt đều ôm Lâm Mộc Tây vào trong ngực, thằng bé tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng chỉ chỏ nói cái gì đó, một bộ dáng rất vui vẻ.
Thằng bé vui vẻ nên tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn, vốn là nói đã không được rõ ràng, Tô Ánh Nguyệt càng nghe càng cảm thấy phí sức, phải nghe nhiều lần mới có thể nghe rõ được thằng bé đang nói cái gì.
Có điều cho dù là như thế này thì Tô Ánh Nguyệt cũng cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ.
Con của cô, thật sự đã quay về rồi.
…
Đến CLB Ngọc Hoàng Cung, Trần Minh Tân dẫn cô và Lâm Mộc Tây đến phòng làm việc một chuyến.
Đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy Nam Sơn và Mạc Tây Du cũng đang ở bên trong, ngoài ra còn có Lâm Tố Nghi.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Mạc Tây Du, có lẽ là có việc gì mới tới đây.
Mạc Tây Du cảm giác được ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, cung kính chào hỏi bọn họ.
Hôm nay Lâm Tố Nghi đã thay một bộ áo liền váy màu hồng nhạt, nhìn xinh đẹp đáng yêu, có lẽ bởi vì biết sắp gặp được anh trai cho nên khí sắc của cô ta rất tốt, mặt mày đều mang theo cảm giác vui sướng.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt hơi trầm xuống.
Lâm Tố Nghi và Phong Hải… chính xác mà nói hẳn là Lâm Hào Kiệt.
Rốt cuộc tại sao sao Lâm Hào Kiệt lại muốn giả làm Phong Hải, chuyện này rất dễ giải thích, không phải vì tiền thì chính là vì làm chuyện khác dễ dàng hơn.
Mặc kệ anh ta là Lâm Hào Kiệt hay là Phong Hải thì anh ta đều rất quan tâm cô em gái này của mình, mà Lâm Tố Nghi Hẳn là không biết Phong Hải đã tham gia vào Grissy.
Tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt có chút phức tạp.
“Cô Tô.”
Lâm Tố Nghi vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt liền vội vàng đứng dậy.
Trần Minh Tân đi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt nghe thấy âm thanh của Lâm Tố Nghi, có chút bất mãn liếc nhìn Lâm Tố Nghi một chút sau đó lạnh lùng nôn ra mấy chữ.
“Cô ấy đã kết hôn rồi.”
Mặc dù Lâm Tố Nghi ngây thơ nhưng cũng có mắt nhìn, thăm dò lên tiếng: “Bà Trần?”
Tô Ánh Nguyệt không dấu vết dùng cùi chỏ bỏ thụi Trần Minh Tân một phát, cười nói: “Gọi tên tôi là được rồi.”
Lâm Mộc Tây ở sau lưng Trần Minh Tân thò đầu ra kêu một tiếng: “Dì…”
Lâm Tố Nghi vội vàng lên tiếng, Lâm Mộc Tây liền nhanh chóng chạy tới.
Tô Ánh Nguyệt cười có chút bất đắc dĩ.
Lúc này Trần Minh Tân mới mở miệng nói: “Đi thôi, anh trai của cô cũng đã đến rồi, bây giờ chúng ta đi qua đó.”
Đúng lúc này Mạc Tây Du cũng đi theo sau: “Tôi cũng đi.”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy kinh sợ một chút, Mạc Tây Du luôn luôn lạnh lùng lại muốn đi ăn cơm cùng bọn họ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK