Mục lục
Ông xã thần bí (full 825 chap) – Trần Minh Tân – Tô Ánh Nguyệt – Truyện tiểu thuyết tác giả: Tiểu Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 233: GIẤY GỌI CỦA TÒA ÁN

Đợi đến khi Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt cùng nhau từ trong bếp đi ra thì cũng là chuyện của 40 phút sau rồi.

Tô Ánh Nguyệt bưng trà giải rượu, Trần Minh Tân bưng bữa sáng.

Tô Ánh Nguyệt bưng trà giải rượu để trước mặt An Hạ, nhìn cô ấy uống hết, sau đó mới hỏi: “Mùi vị như thế nào?”

“Tạm được…” Chỉ là có chút là lạ.

Tô Ánh Nguyệt mỉm cười đẩy bữa sáng đến trước mặt cô ấy: “Cậu ăn trước đi.”

Trần Minh Tân lại bưng hai phần bữa sáng ra, để một phần trước mặt Tô Ánh Nguyệt, sau đó mới ngồi xuống, bắt đầu từ tốn ăn bữa sáng.

Tô Ánh Nguyệt uống một ngụm nước hoa quả, sau đó chê bai đẩy cho Trần Minh Tân: “Quá ngọt rồi, em sớm đã nói đừng bỏ đường rồi mà, chua một chút càng tốt.”

Trần Minh Tân mặt mày không cảm xúc cầm uống thử, chân mày hơi nhíu lại, vẫn như bình thường mà, đâu có quá ngọt.

Anh chỉ nghĩ hôm nay Tô Ánh Nguyệt dậy sớm, khẩu vị kém hơn lúc bình thường.

An Hạ nhìn chiếc ly đó, rồi lặng lẽ cúi đầu ăn bữa sáng, thật sự không cảm thấy bẩn sao? Hai người dùng chung một chiếc ly!

Người độc thân không hiểu được.

Sau đó may mà không có cẩu lương nữa, ăn xong bữa sáng bình thường, An Hạ phụ giúp rửa bát, Trần Minh Tân trở về phòng sách của mình, để lại không gian cho đôi chị em này.

Tô Ánh Nguyệt quyết định dắt Thịt Bò đi hóng gió.

An Hạ cũng thích chó, Thịt Bò hình như có thấy, cả đường đều chạy đua với An Hạ.

Đợi một người một chó dừng lại nghỉ ngơi, Tô Ánh Nguyệt lên tiếng: “Hôm qua… Bùi Chính Thành cũng đến.”

“Hả?” An Hạ đang đưa tay trêu đùa với Thịt Bò, cô ấy không hiểu rồi quay sang nhìn Tô Ánh Nguyệt.

“Anh ta…”

“Tít—-“

Tô Ánh Nguyệt vừa định nói thì bị tiếng còi ô tô cắt ngang.

Hai người nhìn ra chơi phát ra tiếng còi đó, vừa hay nhìn thấy cánh cửa xe được hạ xuống, người trong xe là Bùi Chính Thành.

Ánh mắt của Bùi Chính Thành trầm nặng rơi trên người An Hạ, đáy mắt lóe lên một tia sáng, sau đó mở cửa xe bước xuống, đi về phía bọn họ.

Trên mặt mang theo nụ cười bỡn cợt, nói: “Thay bộ đồ khác nhưng ngực vẫn thế.”

“…”

Tô Ánh Nguyệt bảo trì sự tĩnh lặng, không có lên tiếng nói chuyện.

Nếu không phải tối qua ở CLB Ngọc Hoàng Cung nhìn thấy dáng vẻ Bùi Chính Thành tức giận vì hồng nhan, cô cũng sẽ hoài nghi Bùi Chính Thành chỉ là đến chơi mà thôi.

Rõ ràng rất để ý, mở miệng lại nói mấy lời này, An Hạ không đánh anh ta thì đánh ai?

An Hạ chế giễu lại: “Ha ha, có đổi kiểu tóc cũng không thay đổi sự thật anh là loại ngựa nhỏ kiêu ngạo.”

“Cô nói rõ ràng cho tôi, ai là loại ngựa nhỏ? Tiểu gia gần đây chính là…”

Bùi Chính Thành nghĩ đến điều gì đó, liền siết chặt tay lại, dùng ánh mắt bất thiện nhìn An Hạ, anh khẽ hừ lạnh một tiếng, rồi quay sang nhìn Thịt Bò.

Anh gần đây đều đi sớm về sớm, không đi chơi đêm, cũng không chạm vào đàn bà, loại lời nói này, anh ta không muốn nói cho An Hạ nghe.

An Hạ không chừng sẽ nói anh ta có phải bị phế rồi không.

Tính cách của người phụ nữ thối này, anh ta quả thật không thể hiểu nổi.

Thấy dáng vẻ tràn trề sinh lực, chắc là không sao rồi.

Cũng không biết người phụ nữ này được làm từ cái gì, uống nhiều như vậy, thức dậy một cái là không có chuyện gì hay.

An Hạ hừ lạnh, sờ sờ đầu của Thịt Bò: “Thịt Bò, con là chó, đừng thả rắm cùng với ngựa, ngoan~”

Thịt Bò mắt ngấn nước, nghiêng đầu nhìn Bùi Chính Thành, rồi thả rắm, sau đó quấn quanh bên cạnh An Hạ, nằm dưới chân cô ấy nghịch nghịch.

Bùi Chính Thành: “…”

Tô Ánh Nguyệt thấy khá bối rối.

Bùi Chính Thành nghĩ mãi không ra, tại sao Thịt Bò lại nghe lời của An Hạ như thế chứ, cho nên khi anh ta đến biệt thự thì đến phòng sách tìm Trần Minh Tân.

“Minh Tân, Thịt Bò có phải chó đực không?”

Trần Minh Tân đang tập trung gõ bàn phím trước màn hình máy tính, anh nghe thấy động tĩnh cũng không thèm ngẩng lên nhìn anh ta, chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng, coi như trả lời.

“What! Tôi biết ngay mà!”

Bùi Chính Thành bất bình đi qua đi lại, rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Trần Minh Tân. Ngón tay dùng sức gõ lên bàn làm việc: “Cậu tại sao chỉ nuôi chó đực!”

“Ngay cả chó đực cậu cũng không tranh lại?” Trần Minh Tân liếc nhìn anh ta, đáy mắt tràn đầy sự kinh bỉ.

“Tôi…” Bùi Chính Thành nhất thời nghẹn lời.

Trần Minh Tân cảm thấy rất thoải mái, có loại cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.

Vài ngày sau, Tô Ánh Nguyệ trừ khẩu vị trở nên có chút kỳ lạ ra, coi như vẫn bình thường.

Không phiền muộn trong công việc, cũng không có người của nhà họ Tô đến gây rắc rối.

Vết thương trên lưng của cô đã hoàn toàn không có đau nữa, cô thấy mình trước năm mới có thể quay lại tập đoàn nhà họ Tô làm việc.

Khi cô nói ra suy nghĩ này với Trần Minh Tân thì bị Trần Minh Tân lạnh lùng đả kích.

“Em cảm thấy trước năm mới thì có thể trở lại tập đoàn nhà họ Tô làm việc.”

Tô Ánh Nguyệt ân cần đưa trà chiều đến phòng làm việc của Trần Minh Tân, vừa rót trà cho anh vừa nói.

Trần Minh Tân nhận lấy nhấp một ngụm, chân mày liền giãn ra, một lúc sau, mới nói: “Em chắc chắn muốn về tập đoàn nhà họ Tô làm việc?”

“Tạm thời không có nghĩ tới việc rời khỏi đó.” Mặc dù không có quan hệ tốt với người của nhà họ Tô, nhưng cô vẫn muốn điều tra thông tin của ba, còn có thể dùng cái tên gọi “có quan hệ cùng với tổng giám đốc LK” làm lệnh bài, khiến người nhà họ Tô không dám tùy tiện đụng vào cô.

Trần Minh Tân lông mày hơi nhíu lại: “Vậy tôi thu mua tập đoàn nhà họ Tô, để em làm bà chủ.”

“…” Còn có thể giao tiếp được nữa không? Vấn đề này đến đây là kết thúc.

Bây giờ là thời khắc mâu chốt, lần này cùng nhà họ Tô lật mặt một cách triệt để, khó bảo toàn bọn họ không chó cùng đứt dậu.

Buổi chiều, Trần Minh Tân nhận được giấy gọi của tòa án.

Anh chỉ liếc một cái, rồi trực tiếp vứt vào thùng rác.

Tô Ánh Nguyệt hiếu kỳ hỏi anh: “Thứ gì vậy?”

“Giấy gọi của tòa án.” Ngữ khí của Trần Minh Tân rất nhạt, trên mặt không hề có chút biểu tình gì.

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy hai từ “tòa án”, lồng ngực liền rung lên: “Là Huỳnh Tiến Dương?”

“Ừm” Trần Minh Tân ngả người vào sau ghế, thấy Tô Ánh Nguyệt cau mày, dáng vẻ lo lắng thì lên tiếng an ủi: “Không cần lo lắng, tôi có thể giải quyết.”

“Em lo lắng cho An Hạ.” Là cô liên lụy đến An Hạ.

Người như Tô Yến Nhi, trước nay sẽ không cảm thấy ai vô tội cả, vì mục đích của bản thân, mặc kệ lợi dụng ai, đều sẽ không cảm thấy có lỗi.

Dương Linh bây giờ vẫn ở trong tù, mặc dù bà ta đáng bị vậy, nhưng Tô Yến Nhi đối với Dương Linh cũng quá vô tình rồi.

Đúng lúc này, điện thoại của Tô Ánh Nguyệt lại đổ chuông.

Lấy ra xem thì phát hiện là An Hạ gọi tới.

Âm thanh của An Hạ vẫn hào sảng như cũ, nhưng khó hiểu là cô ấy mời cô ăn cơm, điểm này rất khả nghi.

“Được.” Tô Ánh Nguyệt cũng không hỏi lý do, bao giờ gặp mặt nói cũng thế.

Cúp điện thoại thì phát hiện Trần Minh Tân đang nhìn cô chăm chú.

Thấy Tô Ánh Nguyệt cuối cùng cũng nhìn anh, anh chậm rãi lên tiếng: “Ra ngoài ăn cơm?”

“Đúng, cho nên bữa tối anh chỉ cần làm cho mình thôi là được rồi.” Ý cô chính là, cô phải ra ngoài ăn cơm nhưng không dẫn anh theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK