Mục lục
Ông xã thần bí (full 825 chap) – Trần Minh Tân – Tô Ánh Nguyệt – Truyện tiểu thuyết tác giả: Tiểu Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 223: ĐÀN ÔNG CHINH PHỤC THẾ GIỚI, PHỤ NỮ CHINH PHỤC ĐÀN ÔNG.

Từ Lệ Hoa nghe Tô Nguyên Minh nói vậy cũng chỉ ngoan ngoãn nép mình vào lòng ông, rồi yên lặng lắc đầu.

Tuy cô ta không nói gì cả, nhưng hành động này trong mắt của Tô Nguyên Minh, chính là vì cô sợ ông ta khó xử nên mới chịu tủi thân để cầu toàn.

Tô Nguyên Minh đưa ánh mắt bất mãn nhìn Tô Yến Nhi một cái, sau đó dịu dàng nói với Từ Lệ Hoa: “Chúng ta về phòng trước đi.”

Tô Ánh Nguyệt chỉ đứng bên cạnh xem kịch hay.

Bây giờ cô đã đột nhiên hiểu câu nói đó: Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông.

Xem ra, câu này không sai chút nào mà.

Tô Yến Nhi bị Tô Nguyên Minh làm cho tức đến toàn thân phát run.

Cô ta từ nhỏ đã được yên thương chiều chuộng ở nhà họ Tô, ngoại trừ Tô Ánh Nguyệt thì người nhà họ Tô ai ai cũng thích cô ta hết, chứ đừng nói tới người cha ruột thân sinh Tô Nguyên Minh kia.

Nhưng bây giờ Tô Nguyên Minh lại vì một người phụ nữ lạ lẫm mà lạnh nhạt với cô ta, cho dù ông ta không có trách mắng cô nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự bất mãn của ông ta với cô.

“Đợi đã.”

Tô Yến Nhi đứng ra và giơ tay chặn đường của Tô Nguyên Minh và Từ Lệ Hoa, ngữ khí có chút kích động vang lên: “Ba, người phụ nữ này có gì mà tốt? Cô ta là một kẻ lừa gạt, cô ta là do Tô Ánh Nguyệt tìm tới để li gián tình cảm cha con chúng ta, ba, ba đừng có tin cô ta!”

Sau khi Tô Ánh Nguyệt đang đứng bưng chén canh ở bên cạnh nghe thấy Tô Yến Nhi nói mấy lời này, cô lại hiếu kỳ nhìn qua Tô Nguyên Minh một cái.

Tô Nguyên Minh quát lên với sắc mặt nghiêm túc: “Im miệng!”

“Ba!” Tô Yến Nhi đưa đôi mắt khó tin nhìn Tô Nguyên Minh.

Lớn đến từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên mà Tô Nguyên Minh quát cô ta như vậy, cho nên cô ta đương nhiên là không chịu nổi rồi.

“Ba, ba vì một người ngoài mà lớn tiếng quát con sao?”

Tô Yến Nhi nói, khoé mắt cô ta cũng nhuộm đỏ cả lên rồi.

Dù sao cũng là đứa con gái mà Tô Nguyên Minh đã yêu thương từ nhỏ đến lớn, ông ta thấy cô như vậy thì cũng mềm lòng, ông ta đưa tay vỗ vỗ vai cô một cái: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, Lệ Hoa không phải là người ngoài, cô ấy cũng là một thành viên trong nhà này rồi, con và cô ấy phải sống chung với nhau cho hoà thuận để cho ba bớt lo lắng là được rồi.”

Tô Nguyên Minh nói câu nào cũng không rời khỏi được Từ Lệ Hoa nửa bước, điều này càng khiến cho Tô Yến Nhi thêm tức giận hơn.

Nhưng cô ta biết bây giờ không thích hợp để xảy ra xung đột với Tô Nguyên Minh, còn về Từ Lệ Hoa…

Ánh mắt cô ta rơi trên bụng của Từ Lệ Hoa.

Đứa trẻ này có lấy được một phần gia sản của nhà họ Tô này hay không thì không phải chỉ họ nói là được.

Nghĩ như vậy, Tô Yến Nhi liền bình tĩnh lại, sắc mặt cũng bớt đi phần nào giận dữ, cô ta ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi, vừa nãy là do con quá kích động thôi, sau này con sẽ sống chung hoà thuận với cô ấy mà.”

“Ừm.”

Tô Nguyên Minh gật đầu rồi nói một câu ‘Nghỉ ngơi sớm đi’, sau đó đưa Từ Lệ Hoa rời khỏi.

Nhìn hai bóng ảnh kia mà Tô Yến Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tô Ánh Nguyệt chậm rãi uống hết chén canh, sau đó cô vươn tay xoắn xoắn mái tóc xoăn dài xõa ngay trước ngực mình và mỉm cười nói với Tô Yến Nhi: “Tay nghề nấu ăn của cô Từ cũng không tệ nhỉ? Chị có muốn thử không?”

“Hừ!”

Tô Yến Nhi hừ lạnh một tiếng: “Tránh ra đi!”

Tô Ánh Nguyệt chỉ nhìn cô ta một cái rồi sải bước đi ra ngoài.

Cô và Tô Yến Nhi một trước một sau đi lên lầu.

Trên hành lang, cô gặp phải Huỳnh Tiến Dương đang đi tới.

Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, khuôn mặt anh ta liền vui mừng: “Ánh Nguyệt.”

Tô Ánh Nguyệt còn chưa có phản ứng nào thì Tô Yến Nhi đi sau cô đã nhanh chóng đi tới trước rồi.

Cô ta khoác lấy cánh tay của Huỳnh Tiến Dương, rồi nở nụ cười xán lạn đầy vẻ tuyên bố chủ quyền nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, đợi mai rồi nói chuyện, em cũng đi nghỉ sớm đi.”

Tô Ánh Nguyệt nhét tay vào túi áo khoác, sắc mặt cô chỉ mang đầy một vẻ lãnh đạm, không nói lời nào.

‘Két’ một tiếng vang lên, cánh cửa phòng ngủ của Tô Ánh Nguyệt đúng lúc này lại mở ra, Trần Minh Tân mặc áo choàng tắm đang đứng ở cửa, anh giương đôi mắt thanh lãnh nhìn qua hướng này.

Hai bàn tay để trong túi áo khoác cửa Tô Ánh Nguyệt chợt siết chặt lại, khuôn mặt cô thoáng qua chút bối rối, sau đó nhanh chóng sải bước đi về phòng mình.

Tô Yến Nhi cũng sớm đoán được sự coi thường này của Tô Ánh Nguyệt.

Cô ta đưa sắc mặt bình thản nhìn qua Huỳnh Tiến Dương: “Chúng ta về phòng ngủ đi.”

Nhưng Huỳnh Tiến Dương không có quan tâm cô ta, anh ta chỉ đưa mắt nhìn về phía Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân lúc này đang ôm lấy Tô Ánh Nguyệt và đưa cô vào phòng, cảm nhận được ánh mắt của Huỳnh Tiến Dương, anh chỉ quay đầu lại nhìn một cái rồi đi vào đóng cửa lại.

Tối nay Tô Yến Nhi tích tụ quá nhiều oán nghiệp, lúc này lại nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương lưu luyến nhìn qua bên kia không nỡ rời, cuối cùng cô ta cũng bộc phát cơn lửa giận.

“Nếu đã không nỡ như vậy thì anh cũng qua đó ngủ luôn đi!”

“Nói cái gì vậy!”

Huỳnh Tiến Dương bị thanh âm chua chát của Tô Yến Nhi làm cho khó chịu, anh cau mày lại và khẽ ‘ha’ lên một tiếng, rồi cưỡng chế đẩy cô ta vào phòng.

Tô Yến Nhi bị anh đẩy một cái liền loạng choạng, cô ta thở hổn hển kịch liệt, đôi mắt thì đỏ hoe: “Anh đẩy em?”

“Đẩy cô thì sao? Là tại cô ngang ngạnh trước thôi.” Sắc mặt Huỳnh Tiến Dương loé qua một tia chán ghét.

Bây giờ Tô Yến Nhi đã tai tiếng đầy mình, nếu như không phải Huỳnh Thư Triết lấy quyền thừa kế nhà họ Huỳnh ra uy hiếp anh, nếu như không phải vì bị ép buộc thì anh ta sẽ không bao giờ lấy Tô Yến Nhi.

“Em ngang ngạnh sao?” Tô Yến Nhi giận quá hoá cười: “Lúc đầu Tô Ánh Nguyệt thích anh, sao anh không hẹn hò với cô ta đi? Bây giờ cô ta đã gả cho người khác rồi, còn quyến rũ cả Tổng giám đốc LK nữa, anh tưởng cô ta còn để mắt đến anh sao!”

“Im miệng!”

Bốp!

Cùng với thanh âm giận dữ của Huỳnh Tiến Dương, một tiếng tát lanh lảnh vang lên khắp phòng.

Tô Yến Nhi giữ nguyên khuôn mặt bị tát nghiêng qua một bên đến một hồi lâu rồi mới quay lại nhìn Huỳnh Tiến Dương, thanh âm có chút trống rỗng: “Anh đánh tôi?”

Nhìn khuôn mặt đã sưng đỏ lên của Tô Yến Nhi, sắc mặt Huỳnh Tiến Dương thoáng qua chút kinh ngạc.

Thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, anh rất thất vọng về Tô Yến Nhi, nhưng rốt cuộc vẫn còn chút tình cảm thanh mai trúc mã đã lớn lên cùng nhau.

Anh cũng không ngờ mình lại thật sự ra tay như vậy.

“Xin lỗi, tôi…” Anh chỉ là quá tức giận thôi.

Tô Yến Nhi giành nói trước: “Là em không đúng, em không nên nói mấy lời đó.”

Thấy bộ dạng tay che mặt, thần sắc hồn bay phách lạc của cô ta, Huỳnh Tiến Dương rốt cuộc cũng có chút không nỡ.

“Được rồi, là do tôi quá kích động, có đau không?” Huỳnh Tiến Dương đưa tay ôm cô ta vào lòng mình.

Tô Yến Nhi ngoan ngoãn nép mình trong lòng anh, ở nơi anh không nhìn thấy, ánh mắt cô ta đã thoáng qua một sự âm trầm: “Không sao, em không đau…”

Huỳnh Tiến Dương không sai, cô ta cũng không sai, người sai là Tô Ánh Nguyệt, tất cả đều là lỗi của Tô Ánh Nguyệt!

Mọi thứ hôm nay, có một ngày cô ta nhất định sẽ trả đủ cho Tô Ánh Nguyệt!

Ở phía bên kia, Tô Ánh Nguyệt bước vào phòng và định nói cho anh biết về chuyện của Từ Lệ Hoa.

Kết quả, Trần Minh Tân vừa bước vào phòng là liền ngồi dựa vào đầu giường, sau đó thuận tay rút ra một cuốn truyện thiếu nữ trên giá sách…

Bởi vì đây là căn phòng mà Tô Ánh Nguyệt đã ở trước 18 tuổi, cho nên cách trang trí và những đồ vật ở đây đều mang phong cách của thiếu nữ.

Mà căn phòng này còn có thể được giữ gìn hoàn chỉnh như vậy, cũng phải cảm ơn vì Tô Yến Nhi đã muốn thể hiện sự rộng lượng của mình.

Tô Ánh Nguyệt lê chân qua đó: “Em nói anh nghe…”

“Đi tắm đi.”

Trần Minh Tân lật ra một trang sách, sau đó xích quyển sách qua bên cạnh một tý, dùng sách để che mặt của Tô Ánh Nguyệt lại, rồi lành lạnh thốt lên ba chữ.

Tô Ánh Nguyệt chớp chớp mắt, đáy lòng có chút bất lực, đại Tổng giám đốc Trần giận rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK