Mục lục
Ông xã thần bí (full 825 chap) – Trần Minh Tân – Tô Ánh Nguyệt – Truyện tiểu thuyết tác giả: Tiểu Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 80: THIẾU MỘT NGƯỜI GIÚP TÔI NUÔI CHÓ

Lúc Tô Ánh Nguyệt đi vào theo sau đó, trong tay Trần Minh Tân đang cầm thức ăn cho chó trêu chọc Thịt Bò.

Dáng người thon dài ngồi xổm trước lồng chó, trên người còn mặc tây trang, dáng vẻ rũ mắt nhìn chó nhỏ ăn thức ăn cho chó khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy ấm áp không hiểu vì sao.

Nam Sơn đi vào theo ở phía sau: “Ông chủ, bác sĩ Lục đã trên đường đi rồi, có lẽ lập tức sẽ đến, Ngọc Hoàng Cung bên kia còn có việc, tôi phải đi trước rồi.”

“Ừm.” Trần Minh Tân lên tiếng, viên thức ăn cho chó cuối cùng trong lòng bàn tay cũng bị Thịt Bò cuốn vào trong miệng ăn luôn, Trần Minh Tân đứng dậy đi qua bên cạnh rửa tay.

Tô Ánh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Trần Minh Tân, trên mặt xuất hiện chút lo lắng.

Sau khi đi ra từ đồn công an, anh chưa từng nói chuyện với cô.

Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua Thịt Bò.

Người khác đều nói chó nhỏ hoạt bát nhất, nhưng mà dường như Thịt Bò này cũng không hoạt bát lắm.

Ăn xong thức ăn cho chó Trần Minh Tân đút cho nó, nó liền nằm sấp xuống.

Hai chân trước lót phía trước, cái miệng thật dài gác lên trên, hai chân sau cong lại một chỗ, thoạt nhìn rất đáng yêu.

“Thịt Bò.” Tô Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống, nhỏ giọng gọi tên nó.

Có lẽ là vì chưa nuôi được mấy ngày, cho nên nó vẫn chưa quen thuộc với tên của mình lắm, miễn cưỡng liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, ngay cả cái đuôi cũng không lắc chút nào.

Lúc Trần Minh Tân đi tới, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đang trêu đùa Thịt Bò, nhưng mà, Thịt Bò không thèm quan tâm cô.

Trần Minh Tân mặt không chút thay đổi đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, vươn tay sờ Thịt Bò, giọng nói trong trẻo dễ nghe đánh vào màng tai của Tô Ánh Nguyệt: “Thịt Bò.”

Không giống với lúc Tô Ánh Nguyệt kêu nó mà nó không quan tâm, vừa nghe thấy Trần Minh Tâm kêu nó, nó lập tức đứng dậy sáp đến gần, cái đuôi cực kỳ vui vẻ lắc lư, giống như làm nũng cọ cọ đầu lên tay Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân nhíu mày, đáy lòng ngạc nhiên, Thịt Bò mấy ngày nay không quan tâm anh, sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy.

Là vì anh vừa mới đút nó ăn sao?

Trần Minh Tân nghĩ vậy, cong cong môi, quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, nụ cười kia nhìn thế nào cũng có mấy phần châm chọc: “Em nói không sai, nuôi chó rất tốt.”

“. . . . . .” Nuôi chó rất tốt, vậy anh còn đi cứu cô làm gì!

Nhưng mà, lời nay cô cũng chỉ có thể đè xuống dưới đáy lòng, cô cũng không phải loại phụ nữ không biết tốt xấu như vậy.

“Hôm nay, cám ơn anh.”

Tô Ánh Nguyệt vờ như không thấy ý châm chọc nơi đáy mắt anh, rũ mắt xuống, trên mặt là ý cảm ơn chân thành.

Trần Minh Tân thu lại cánh tay đang trêu chọc Thịt Bò, đứng dậy: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, thì ở lại đi.”

“Cái gì?” Ở lại?

Trên mặt Tô Ánh Nguyệt xuất hiện vẻ không được tự nhiên, ý của anh là. . . . .

Chỉ là, lời nói tiếp theo của Trần Minh Tân, khiến những suy nghĩ kiều diễm trong lòng cô tan thành mây khói.

“Thường ngày tôi làm việc bận rộn, chuyện của Nam Sơn ở Ngọc Hoàng Cung cũng nhiều, bình thường không thể chăm sóc cho Thịt Bò, bây giờ tôi thiếu một người giúp tôi nuôi chó.”

Trần Minh Tân liếc nhìn cô từ trên xuống, vẻ mặt kia giống y như lúc anh nghiêm túc nói chuyện hợp đồng, giống như đang nói đến một việc công, một giao dịch vậy.

Không biết thế nào, thấy dáng vẻ này của anh, đáy lòng Tô Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, giống như bị nhét một đống bông vậy.

Lần trước, khi cô đến biệt thự, anh nói, thiếu một bà chủ.

Lần này, anh lại cứu cô, anh nói, thiếu một người giúp anh nuôi chó.

Tô Ánh Nguyệt chậm rãi đưa tay đè lên ngực mình, đây không phải là những gì cô muốn sao?

Không cần có thêm quá nhiều vướng víu, chỉ có quan hệ đơn giản nhất.

Thấy một lúc lâu cô vẫn không nói lời nào, Trần Minh Tân nhẹ cau mày lại: “Chuyện này khiến em rất khó xử sao?”

“Không, không có. . . . . .” Tô Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu, lộ ra một nụ cười: “Tôi làm được.”

Trần Minh Tân nhìn nụ cười trên mặt cô, càng nhìn càng cảm thấy chói mắt.

Thế nhưng khi nãy anh lại muốn nghe thấy lời từ chối của cô.

Kết quả người phụ nữ này, lại vui tươi hớn hở đồng ý rồi, được lắm.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một trận tiếng bước chân, Trần Minh Tân rũ mắt, có lẽ là Lục Thời Sơ đến rồi.

“Ngài Trần.”

Một giọng nam quyến rũ vang lên từ ngoài cửa.

Sau đó, tiếng bước chân từ xa đến gần.

Trần Minh Tân nhấc chân đi qua.

Tô Ánh Nguyệt cũng đứng dậy, đi theo hai bước ở phía sau Trần Minh Tân.

Khi nãy cô nghe thấy có người gọi Trần Minh Tân, giọng nói này có chút quen tai.

“Đã lâu không gặp.” Giọng nói quyến rũ lại vang lên.

Tô Ánh Nguyệt tin rằng mình không nghe nhầm, thật sự rất quen tai, cô bước qua, xông tới trược mặt Trần Minh Tân, lập tức nhìn thấy một người đàn ông xách theo hòm thuốc.

Chiều cao của người đàn ông thấp hơn Trần Minh Tân một chút, ngũ quan sáng sủa dịu dàng, hoàn toàn không giống như Trần Minh Tân lạnh lùng thần bí, vừa nhìn đã biết là một người có tính cách rất dễ chịu.

Trên mặt Tô Ánh Nguyệt lộ ra vẻ vui mừng: “Anh Thời Sơ!”

Ánh mắt Lục Thời Sơ rơi xuống người Tô Ánh Nguyệt, ngạc nhiên, chấn động, cuối cùng trở thành vui vẻ: “Ánh Nguyệt.”

“Là em.” Tô Ánh Nguyệt cười bước qua, kéo tay của anh ta: “Anh về nước lúc nào vậy, sao không có chút tin tức nào cả.”

Giọng nói rơi xuống, cô lập tức cảm thấy một ánh mắt có cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ dừng trên người cô, cô quay đầu lại nhìn về phía Trần Minh Tân, sắc mặt của anh lạnh lẽo đến dọa người.

Trần Minh Tân mở đôi môi mỏng, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Qua đây.”

Ánh mắt tò mò của Lục Thời Sơ quan sát qua lại trên người hai người, Tô Ánh Nguyệt cau mũi với anh ta: “Tính cách của anh ấy khó chịu, sau này khi nào rảnh chúng ta lại tán gẫu.”

Trần Minh Tân đặt toàn bộ sự chú ý lên người Tô Ánh Nguyệt, nghe rõ lời nói của cô với Trần Minh Tân, sắc mặt đen đến đáng sợ.

Tính cách của anh khó chịu?

Cuối cùng là ai động một tí liền từ chối anh, còn bảo anh nuôi chó?

Cô còn cười vui vẻ với Lục Thời Sơ như vậy? Sao cô lại quen Lục Thời Sơ?

Khó chịu trong lòng khó mà nén xuống, vẻ mặt của Trần Minh Tân cũng khó coi đến cực điểm.

Nhưng vẫn cố gắng đè nén tức giận trong lòng xuống, nâng mắt nhìn thoáng qua Tô Ánh Nguyệt: “Kiểm tra toàn diện cho cô ấy, cô ấy bị tiêm ma túy.

Lục Thời Sơ nghe vậy, biểu cảm trên mặt cũng trở nên nặng nề, Tô Ánh Nguyệt cười chua xót.

Lục Thời Sơ cũng không nhiều lời nữa, để hòm thuốc xuống kiểm tra cho cô.

Trong cả quá trình này, Trần Minh Tân đều ngồi ở bên cạnh, đôi tròng mắt đen nhìn chằm chằm hai người, không hề dời mắt đi một lần, giống như giám sát phạm nhân sợ bọn họ làm sai cái gì vậy.

Lục Thời Sơ bị anh nhìn chằm chằm đến khó chịu, giống như kim đâm lên lưng vậy, anh ta hơi nhíu mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua Trần Minh Tân: “Ngài Trần, giữ một tư thế quá lâu, sẽ khiến tứ chi không linh hoạt đấy.”

Trần Minh Tân nhíu mày, giọng nói không có cảm xúc: “Tôi thích thế.”

Lục Thời Sơ nghe anh nói vậy, đành phải thu mắt lại, tiếp tục kiểm tra cho Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Nếu Trần Minh Tân kêu Lục Thời Sơ đến kiểm tra cho cô, có lẽ là quen Lục Thời Sơ, nhưng mà thái độ của anh với Lục Thời Sơ, có chút không tốt lắm. . . . . .

Sau khi kiểm tra xong, vẻ mặt của Lục Thời Sơ thoáng thả lỏng: “Lượng tiêm vào rất ít, sẽ không bị nghiện, có lẽ trong vòng một tuần này sẽ có chút phản ứng, chịu đựng qua là được rồi.”

Sau đó, ánh mắt của anh ta dừng trên cổ tay của Tô Ánh Nguyên, màu mắt dịu dàng, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cái đồng hồ này vẫn còn đeo sao? Đã cũ rồi, sau này anh lại mua cái khác cho em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK