CHƯƠNG 553: SẼ KHÔNG LỪA GẠT CÔ, MÀ CHỈ GIẤU DIẾM CÔ
Trong lòng có muôn nỗi băn khoăn, cho đến khi Tô Ánh Nguyệt quay lại bên cạnh của Trần Minh Tân thì vẻ mặt của cô cũng có chút bất thường.
Mà ván cờ của Trần Minh Tân với Trần Úc Xuyên vẫn chưa kết thúc.
Cảm giác được có người ngồi xuống ở bên cạnh, Trần Minh Tân quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt một chút rồi sau đó lại xoay sang tiếp tục đánh cờ.
Có điều là sau khi anh quay đầu lại thì đã dùng bàn tay trống không nắm lấy tay của Tô Ánh Nguyệt.
Đây là một cử chỉ rất tùy ý, lại rất dịu dàng.
Bởi vì Tô Ánh Nguyệt mới vừa đi từ bên ngoài về, lại bị hù dọa bởi sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Hào Kiệt cho nên bàn tay hơi lạnh.
Trần Minh Tân hơi nhíu mày quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt được bàn tay ấm áp của Trần Minh Tân nắm chặt lại, lòng bàn tay cũng dần dần ấm lên, thấy anh quay đầu nhìn cô thì cô liền mỉm cười với anh, chỉ có điều bên trong nụ cười đó chứa đựng sự bất ổn chưa ổn định được.
Lông mày của Trần Minh Tân nhíu lại càng chặt hơn.
Anh không còn kiên nhẫn để quần nhau với Trần Úc Xuyên nữa, gương mặt lạnh lùng, con ngươi giá rét cực kỳ nghiêm túc bắt đầu đối phó với Trần Úc Xuyên.
Nhưng cho dù là như vậy thì cũng vẫn tốn thời gian hết nửa tiếng đồng hồ ván cờ này mới kết thúc được.
Kết quả là Trần Minh Tân đã thắng trong gang tấc.
Sắc mặt của Trần Úc Xuyên không dễ nhìn cho lắm.
Trần Minh Tân ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt không thay đổi nhìn ông ta: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ông ngoại nghỉ ngơi sớm một chút đi, bọn con đi về trước đây.”
Trần Úc Xuyên hơi cúi đầu xuống, bưng tách trà ở bên cạnh lên uống một ngụm rồi sau đó nói: “Trần Chính, giúp tôi đưa hai đứa nó ra ngoài đi.”
Trần Chính vội vàng quy củ lên tiếng: “Vâng.”
Trần Úc Xuyên giống như là rất mệt mỏi, lại giống như lười nhác nhìn Trần Minh Tân nhiều thêm một chút, đứng dậy trực tiếp đi khỏi.
Tô Ánh Nguyệt nhìn bóng lưng của Trần Úc Xuyên rồi lại quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Đi thôi, Trần Minh Tân giống như là một người không có việc gì, nắm tay cô đứng dậy đi ra phía bên ngoài.
Cho đến khi hai người bọn họ trở lại trong xe rồi Trần Minh Tân mới hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lúc nãy em đi ra bên ngoài đã gặp phải Lâm Hào Kiệt.” Cô giống như là lo lắng rằng mình sẽ nói không đủ rõ ràng, cô lại giải thích nói: “Là ở bên trong lâu đài, lúc mà em đang ở trong sân thì đã nghe thấy được âm thanh của anh ta, mặc dù là ánh sáng không tốt nhưng em xác định chắc chắn là anh ta.”
Trần Minh Tân nghe vậy thì chỉ hỏi cô: “Anh ta không nhìn thấy em?”
Tô Ánh Nguyệt liền vội vàng lắc đầu: “Không nhìn thấy.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Tô Ánh Nguyệt, một lúc lâu sau anh cũng không lên tiếng nói chuyện, đôi mắt cụp xuống không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi hai người về đến nhà rồi mà Trần Minh Tân cũng không nói gì với cô nữa.
Bước vào cửa, anh dặn dò cô: “Em vào nghỉ ngơi trước đi, anh đi tìm Nam Sơn đây, rất nhanh sẽ trở về thôi.”
Anh nói xong thì trực tiếp đi tìm Nam Sơn.
Tô Ánh Nguyệt đứng nguyên tại chỗ một lát rồi sau đó mới đi vào trong nhà.
Cô đã rửa mặt xong nằm ở trên giường mà Trần Minh Tân vẫn chưa quay về.
Cô nằm ở trên giường, không khỏi bắt đầu suy nghĩ những chuyện lúc trước.
Lâm Hào Kiệt, lâu đài Mogwynn, Trần Úc Xuyên, Trần Minh Tân…
Lâu đài Mogwynn được bảo vệ nghiêm ngặt, đó không phải là một nơi có thể đi vào dễ dàng như vậy.
Không chỉ Lâm Hào Kiệt đã đi vào mà còn dẫn theo cấp dưới, còn nhắc đến Lagos.
Vì vậy có thể thấy được bọn họ đến lâu đài Mogwynn chắc chắn là có quan hệ với Lagos.
Rốt cuộc là bọn họ nhắm vào một người nào đó của gia tộc Mogwynn, hay là nói muốn lập ra giao dịch nào đó với gia tộc Mogwynn, hay là còn có mục đích khác.
Nhưng mà những thứ này cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Trần Minh Tân đi vào.
“Anh đã về rồi.” Tô Ánh Nguyệt thu hồi suy nghĩ của mình, đáy mắt mang theo mấy phần mong đợi.
Đang chờ mong anh nói cho cô biết đây là có chuyện gì đã xảy ra.
Anh vừa mới về đến nhà thì liền đi tìm Nam Sơn, chắc chắn là có chuyện gì để dặn dò Nam Sơn, cái này biểu thị rõ anh đã nghĩ đến cái gì đó.
Trần Minh Tân nâng mắt lên nhìn Tô Ánh Nguyệt một chút, ánh mắt rơi trên gương mặt bởi vì được ánh đèn chiếu rọi mà trở nên dịu dàng, lập tức mỉm cười đi qua: “Biết tắm rửa sạch sẽ rồi chờ anh, ngoan như vậy à.”
“…” Mẹ nó không nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tò mò của cô hay sao vậy?
Hai đầu lông mày thanh tú của Tô Ánh Nguyệt nhăn chặt lại, trừng mắt nhìn Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân đi đến bên giường, cúi người xuống nhẹ nhàng mổ một cái lên trên môi của cô rồi mới lên tiếng nói: “Chờ một lát nữa nha, anh tắm xong liền đi ra ngay.”
“Anh…”
Tô Ánh Nguyệt há miệng muốn phản bác cái gì đó, lại bị một bàn tay của Trần Minh Tân kéo tại bàn tay nhỏ của cô: “Ngoan, chờ anh…”
Nói xong, anh cong môi mỉm cười với cô một cái rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tô Ánh Nguyệt tức giận, lấy một cái gối ở bên cạnh đập lên người của Trần Minh Tân.
Đồ cái tên đàn ông không biết xấu hổ!
Giống như là phía sau lưng của Trần Minh Tân có mọc một con mắt, anh quay đầu lại liền bắt được cái gối kia ôm vào trong lòng, nhíu mày nói: “Cũng chỉ là kêu em chờ anh một chút mà thôi, em lại tức giận như vậy à?”
Anh chớp chớp mắt, khuôn mặt từ xưa đến nay luôn anh tuấn lạnh lùng lại bởi vì một cử động nho nhỏ này mà trông cực kỳ vô tội.
“Anh mau cút đi tắm rửa đi.” Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của anh thì đã cảm thấy tức giận rồi.
Không phải bởi vì Trần Minh Tân nói như vậy mà cô thấy tức giận.
Mặc dù có đôi khi Trần Minh Tân sẽ đùa giỡn với cô, nói một chút lời nói thô tục, nhưng vào tình huống khi nãy anh rõ ràng nhìn thấy được cô muốn hỏi anh chuyện liên quan đến sự xuất hiện của Lâm Hào Kiệt ở lâu đài Mogwynn.
Nhưng mà anh lại cố ý nói mấy lời đánh trống lảng, rõ ràng chính là không muốn nói cho cô biết.
Trần Minh Tân sẽ không lừa cô, mà chỉ giấu diếm cô.
Anh luôn luôn có tính cách như vậy, cô là người hiểu rõ ràng hơn so với ai khác.
Cho nên cô mới có chút tức giận.
Trần Minh Tân hơi rũ mắt xuống, cho dù là Tô Ánh Nguyệt nổi giận với anh thì trên mặt của anh vẫn không có chút nào là không kiên nhẫn, anh thảy cái gối lên trên giường rồi mới đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra thì thấy Tô Ánh Nguyệt đã nhắm chặt mắt lại nằm nghiêng ở bên giường, đưa lưng về phía anh, chừa lại cho anh một khoảng trống.
Trần Minh Tân mới nằm xuống ở bên cạnh của cô thì liền nhích lại gần về phía cô, khẽ vươn tay ra ôm lấy eo của cô.
“Buông ra đi, em nóng.” Tô Ánh Nguyệt gỡ tay của Trần Minh Tân ra, cố gắng để cho giọng nói của mình lộ ra vẻ buồn ngủ mông lung.
Trần Minh Tân ở trước mặt cô, một con người có tính cách thâm trầm đều có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, cho nên sau khi bị Tô Ánh Nguyệt ghét bỏ gỡ tay của anh ra thì anh dứt khoát nhích cả người mình qua, trực tiếp khóa cô thật chặt vào trong ngực.
Bàn tay khô ráo ấm áp dán lên trên vùng bụng hơi lạnh của cô, thấp giọng nói: “Tại sao lâu như vậy rồi mà còn không có động tĩnh?”
Tô Ánh Nguyệt hơi sửng sốt một chút rồi mới phản ứng được lời nói của Trần Minh Tân có ý gì.
Thân thể của cô không khỏi hơi cứng đờ: “Nào có thể nhanh như vậy chứ…”
“Sao có thể không nhanh như vậy được? Sức khỏe của chúng ta đều rất khỏe mạnh, hơn nữa…” Anh nói đến đây thì hơi dừng lại một chút, đôi môi mỏng kề sát bên tai của cô, nhẹ nhàng mút: “Tần suất gieo hạt của anh cũng rất cao.”
Tô Ánh Nguyệt nghe xong câu nói phía sau của anh thì mặt lập tức nóng lên, bàn chân ở dưới chăn nhấc lên đạp anh một phát, hơi tức giận hổn hển nói: “Anh cho rằng anh nói cái này thì có thể khiến cho chuyện của Lâm Hào Kiệt trôi qua qua loa sao! Không có cửa đâu! Hừ.”
Tô Ánh Nguyệt khó có được mạnh mẽ một lần, nhưng toàn bộ sức mạnh đều đã bày ra hết mà Trần Minh Tân vẫn luôn ôm lấy cô không hề buông lỏng ra một chút nào, chỉ trầm thấp mở miệng nói: “Chuyện của Lâm Hào Kiệt để sau này rồi hẵng nói, trước tiên chúng ta làm chút vận động trước khi ngủ nào…”
Thấy Trần Minh Tân cũng không có nói qua loa mà là nói để sau này rồi hẵng nói, động tác của Tô Ánh Nguyệt hơi dừng lại.
Mà Trần Minh Tân thừa cơ hội này xoay người đè lên…